Trác Nhĩ đã sa sút tròn một tháng. Cày show tạp kỹ, chơi game, gọi đồ ăn ngoài, đúng là bộ ba hạnh phúc của đời "phế vật".
Nhưng hôm nay thì không vui lắm.
Đầu tiên là quản lý khu gửi WeChat, khẩn khoản xin cô đừng dán mấy tờ nhãn tự chế "Hút thuốc = liệt dương" trong thang máy nữa, bóng gió rằng có một nam chủ hộ nào đó đã "nổi sát tâm" với cô rồi.
Kế đó là cô giáo mầm non của bé Quýt nhà cô gọi điện, nói tháng này là lần thứ hai Quýt đánh bạn ở trường, yêu cầu cô chiều phải đến trường một chuyến.
Trác Nhĩ nói với cô giáo rằng cô bận lắm: "Phiền cô liên hệ bố con bé nhé, bố nó còn sống nhăn đấy, cũng ở trong nhóm phụ huynh nhà mình."
Cô giáo bảo vậy cũng tốt, để bố san sẻ trách nhiệm nuôi dạy con vốn là tâm nguyện của các cô.
Loại bỏ hết mọi quấy nhiễu bên ngoài xong, Trác Nhĩ bật chế độ không làm phiền trên điện thoại, rồi vào thêm một ván nữa. Cô cố gắng sửa máy, lùa quỷ, cứu đồng đội, ván game kết thúc, ôm về MVP, đám học sinh tiểu học nghỉ hè cùng trận đua nhau thả tim với gửi lời mời kết bạn cho cô.
Cô duyệt một cái nickname vừa mắt, đối phương lập tức tặng cô một đạo cụ xẻng vàng sửa máy.
Trác Nhĩ: Bao nhiêu tuổi rồi? Ba mẹ biết em nạp tiền trong game không?
Gia Gia Siêu Dễ Thương: Em chín tuổi! Đại thần kéo em bay với ạ!
Trác Nhĩ: Chị không phải đại thần, gọi là dì đi(kính râm)con nhà dì sắp vào tiểu học rồi đó.
Gia Gia Siêu Dễ Thương: ??? Chuồn đây chuồn đây(câm nín)tạm biệt dì!!
Trác Nhĩ hừ mũi một tiếng, tặng lại cô bé một đạo cụ ngang giá, rồi mở thêm ván nữa. Đánh được nửa chừng, iPad trên bàn trà bắt đầu rung.
Tối qua Quýt đăng nhập WeChat liên lạc với bố, quên chưa đăng xuất, giờ bố nó tìm cô. À không, là tìm người đã mất liên lạc
- mẹ của Quýt.
Bố của Quýt gọi video. Hai người lạnh nhạt với nhau đã lâu, mặt đối mặt thế nào cũng ngượng. Trác Nhĩ bắt máy rồi lật camera, chúi mắt vào thế giới game, ai ra sao mặc kệ.
"Bận gì đấy?" Giọng bố của Quýt rất bình tĩnh, nghe chẳng ra cảm xúc gì.
Trác Nhĩ chuyên chú trong game, giọng lơ đãng: "Cô giáo tìm anh thì anh đi một chuyến, em thật sự không rảnh. Nhân tiện đón Quýt sang chỗ anh ở cuối tuần luôn."
"Quýt đánh bạn ở trường, trong khu có thằng nghiện khói định đánh em, còn em ở nhà cày game..."
Sao anh biết cô đang chơi game? Trác Nhĩ vụt đứng dậy kiểm tra từng góc nhà, "Anh lén lắp camera à?"
"Ừ, anh thường xuyên thấy em hút thuốc, uống rượu trong phòng khách."
"Thế nửa đêm em nhảy múa c** đ* anh có thấy không? Có trả phí chưa?" Trác Nhĩ tóc tai bù xù xuất hiện trước ống kính, "Đóng phí chưa?"
Ánh mắt người đàn ông dừng ở nửa thân trên của cô. Cô mặc bộ đồ ngủ in hình mỹ thiếu nữ đã nhăn nhúm, tóc tai rối bời, khóe mắt hơi thâm, một dáng vẻ điển hình của trạch nữ tận hưởng đời vui thú.
"Xì!" Trác Nhĩ quay lưng về phía màn hình, không biết đối phương đang nhìn cô chằm chằm, "Quýt đánh ai? Là thằng ranh họ Bùi tên Hạo Hiên kia à? Nếu là nó thì nó đáng bị đánh, Quýt nhà ta lợi hại quá..."
"Trác Nhĩ."
"Gọi gì!" Gọi thẳng tên, điên à.
Người đàn ông ngập ngừng, dịu giọng hỏi: "Tháng này em cứ dung túng để Quýt gây chuyện, rốt cuộc là em đang quán triệt triết lý nuôi dạy con vui vẻ của mình, hay là đang uyển chuyển gọi anh về nhà?"
Nói cái thứ uỷ mị điên khùng gì thế! Trác Nhĩ lạnh lùng cúp máy.
Ngoài chuyện về nhà để ly hôn với cô, cô chẳng có bất kỳ nhu cầu nào khác ở anh bạn đồng hành nuôi con này.
Một tháng trước, sau một buổi họp lớp chẳng vui vẻ gì, hai người xích mích. Trác Nhĩ nêu ý định muốn ly hôn, rồi cả hai bước vào chiến tranh lạnh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!