Chương 4: (Vô Đề)

Cuộc tấn công cuối cùng vào thành Trường An không có gì trở ngại.

Đường quân đưa ra mười hai điều ước pháp tạm thời, hủy bỏ pháp lệnh hà khắc của triều Tùy trước đó, ổn định lại dân tâm; lập Dương Hựu làm hoàng đế, tôn Dương Quảng làm thái thượng hoàng, Lý Uyên làm đại thừa tướng, tiến phong Đường Vương, ổn định quan lại Trường An, toàn bộ phương thức lợi dụng cùng dụ dỗ đều được Lý Uyên tiến hành hành một cách khôn khéo.

Ngay năm sau, Dương Quảng chết tại Giang Đô, Lý Uyên phế Dương Hựu, tự lập làm hoàng đế, lấy quốc hiệu là Đường, trở thành Đường Cao Tổ, niên hiệu Võ Đức, lập trưởng tử Lý Kiến Thành làm hoàng thái tử, thứ tử Lý Thế Dân làm Tần Vương, tứ tử Lý Nguyên Cát làm Tề Vương.

Từ đó, mở ra kỷ nguyên thịnh thế Đường triều hơn ba trăm năm lịch sử.

Sự thay đổi này khiến cho toàn bộ Lý gia đều phấn chấn, bao nhiêu vinh quang rực rỡ nhất, khiến cho bất luận kẻ nào cũng đều khát khao có được, nay đã thuộc về mình, quyền uy của hoàng tộc là vô hạn, cũng rất dễ làm mê lòng người.

Thế nhưng, Đường triều lúc đó cũng chỉ là vương triều non trẻ, thiên hạ vẫn chưa ổn định, cát cứ hỗn loạn khắp nơi, đối mặt với thách thức như vậy, Lý Uyên quyết định lệnh thứ tử Lý Thế Dân làm thống soái, bắt đầu một hồi chinh phạt bình định thiên hạ.

Tần Vương Phủ lúc này vô cùng bộn bề, ba này sau, Lý Thế Dân sẽ xuất chinh rồi, chuẩn bị kỹ trước khi đi là điều cần thiết.

"Mau mau, đem bộ áo giáp màu đen của Vương gia đến đây, đừng để ở bên đó, mang hết sang bên này." Trưởng Tôn thị* hiền đức đang tất bật chỉ đạo gia nhân chuẩn bị cho chuyến xuất chinh của Tần Vương.

(*Chú thích:

Trưởng Tôn thị là chính thất của Lý Thế Dân, tên thật là Trưởng Tôn Vô Cấu, tiểu tự Quan Âm Tỳ, em gái của Trưởng Tôn Vô Kỵ – đại công thần ba đời của triều Đường.

Khi Đại Đường thành lập, Lý Thế Dân được phong là Tần Vương, Trưởng Tôn thị được phong làm Tần vương phi, khi Lý Thế Dân lên ngôi thì bà trở thành Hoàng hậu, sau này được con trai là Đường Cao Tông truy tôn là Văn Đức Thuận Thánh Hoàng Thái Hậu).

Nàng xuất thân thế gia, ôn nhu mà hiểu lễ nghĩa, vô luận là tại Thái Nguyên ngày đó, hay là Vương phi ngày hôm nay, nàng đều tuân thủ nghiêm ngặt lễ nghĩa của nữ tử, chưa bao giờ làm ra chuyện khiến người khác phật lòng.

Chồng sắp đi xa, làm thê tử, nàng vô cùng bất an, bận lòng, nhớ mong, lo lắng, thế nhưng, hắn là chồng của nàng, cũng là Tần Vương của Đại Đường, đây là trách nhiệm của hắn, là hoài bão lớn lao của hắn, cho nên, nàng chưa bao giờ có ý định làm nũng, khiến cho trượng phu phải bận lòng, nàng chỉ lặng lẽ làm những chuyện của nàng, lặng lẽ yêu nam nhân lòng mang thiên hạ này.

Khi nàng vừa chuẩn bị hàng lý xong xuôi, đột nhiên nhìn thấy một thân ảnh đứng dưới mái hiên, nàng sửng sốt một chút, lập tức cúi đầu chào hỏi, "Đại ca tới rồi!

"Nhẹ nhàng gật đầu, Lý Kiến Thành mỉm cười đi tới. Đối với đệ muội này, y luôn có ấn tượng rất tốt, vô cùng tốt, không biết có phải là"yêu nhau yêu cả đường đi

"như người ta vẫn nói hay không, mà y cảm thấy nàng chỗ nào cũng tốt. Có đôi khi rảnh rỗi, chính y cũng ngẫm lại, đối mặt với nữ hài tử được đệ đệ yêu thương, tại sao mình không ghen tị chút nào? Kỳ quái! Y đang nghĩ cái gì chứ? Từ sâu trong đáy lòng khẽ giật mình."Tiểu tử Thế Dân này thật là, bản thân trốn đi nghỉ ngơi, để cho đệ muội tất bật một mình.

"Lời khen ngợi cùng quan tâm của huynh trưởng đều rất đúng mực. Trưởng Tôn thị đỏ mặt, cúi đầu cười mỹ lệ,"Đại ca chê cười rồi!"

Dù sao cũng không phải muội muội ruột nhà mình, quan tâm cũng có chừng mực, "Thế Dân đâu? Trốn ở chỗ nào rồi?" Y không nói nhiều lời vô ích nữa.

"Chàng đang ở Tố Tâm Các."

"Tố Tâm Các?" Lý Kiến Thành biết nơi đó, là một tòa lầu nho nhỏ, trơ trọi giữa khoảng đất trống, cho nên càng thêm vẻ thê lãnh tịch liêu, đặt giữa Tần Vương Phủ có điểm không thích hợp.

Y không nói thêm nữa, xoay người đi đến Tố Tâm Các.

Hiện tại y có rất nhiều điều không thể theo ý mình, địa vị Hoàng thái tử khiến y chỉ có thể chôn chân ở Trường An, trọng tránh như núi đè nặng trên vai khiến y mệt mỏi, mà người vẫn luôn giúp y xua đi bao lo lắng lại sắp phải đi xa, con đường phía trước, cỏ dại mọc đầy, làm sao y có thể yên lòng cho được?!

"Thế Dân!

"Y đi vào Tố Tâm Các, thân thể hơi run lên một chút, dường như có làn gió lạnh không biết ở đâu thổi tới. Không có tiếng đáp lại."Thế Dân!" Y đã đi vào gian trong của Tố Tâm Các, đưa tay định vén chiếc rèm màu xanh lên.

"Đại ca!

"Thanh âm người kia vang lên từ phía sau. Y thu tay, xoay người, rốt cuộc nhìn thấy người mà y đang lo lắng, mỉm cười,"Đệ trốn ở đâu vậy?"

Trên mặt Lý Thế Dân không có một ý cười, không chỉ không có ý cười, mà trái lại, có một loại mất mát, thất lạc, thất lạc rất nhiều.

"Làm sao vậy?"

Người nhạy cảm như Lý Kiến Thành, thế nào lại không nhìn ra được biểu hiện khác thường của nhị đệ. Y nhẹ nhàng đi qua, ôn nhu nhìn thanh niên so với mình còn cường tráng hơn nhiều lắm, bất giác cau mày.

"Đệ phải đi rồi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!