Chương 3: (Vô Đề)

Khi lịch sử đã trao cho một gia tộc vô số vinh quang hiển hách, thì đồng thời, cũng định trước gia tộc đó phải gánh trên lưng trọng trách lớn lao.

Trải qua một loạt những cuộc chinh chiến thảo phạt, Trường An sắp sửa rơi vào tay giặc rồi, thì Lý gia đã được định trước phải tiến vào trung tâm vũ đài chính trị đó.

Tuy nhiên, điều khiến mọi người đàm luận nhiều nhất lại không phải Đường Quốc Công Lý Uyên tài năng điều binh khiển tướng cùng công lao hiển hách, mà lại là hai nhi tử xuất chúng của ông – Đại công tử Lý Kiến Thành cùng nhị công tử Lý Thế Dân.

Không rõ nguyên nhân tại sao, chỉ là, mọi người đều cho là như vậy, hai người họ sánh đôi với nhau, trăm nghìn năm qua, thật sự khó gặp.

Lý Kiến Thành rất dễ lay động lòng người, đây là ấn tượng đầu tiên mà bất cứ ai mới gặp qua y sẽ đều nghĩ tới, mà sau khi thật sự quen biết y, hiểu rõ con người của y, sẽ hiểu thêm rằng, y có một khuôn mặt thanh lệ thoát tục, tĩnh như nhược thủy, nhưng cũng có toàn bộ khí phách cùng trí tuệ của một đại nam nhân.

Y rất uy nghiêm, nhưng khi mỉm cười lại vô cùng mỹ lệ; y rất chân thành, nhưng tại thời điểm y cởi mở nhất cũng khó ai nhìn thấu được nội tâm; y rất ngang tàng, nhưng mỗi lời nói ra đều không tìm được bất cứ từ ngữ nào bén nhọn; y trầm tĩnh như nước, nhưng cũng hàm chứa khí phách như lửa; chỉ là, rất ít người có cơ hội nhìn thấy y uy nghiêm, y ngang tàng, bởi vì, tại Lý gia, hoàn toàn không có gì khiến y phải nổi cơn thịnh nộ.

Lý Thế Dân cùng với huynh trưởng hoàn toàn bất đồng, đại ca là thủy, mà hắn, chính là hỏa. Hắn là đại bàng trên trời, giao long dưới nước, toàn thân phát ra một loại khí chất khiến người khuất phục, hắn là mâu là khiên, là công là thủ của Lý gia.

Người ta thường nói, Lý Thế Dân trời sinh có khí chất của vương giả, có lão luyện của binh gia, có trầm ổn của nhà chính trị, nhưng hắn luôn luôn mỉm cười lắc đầu, khiếm tốn từ chối.

Trên người nam nhân ấy có toàn bộ dũng khí cùng sức mạnh, quân đội của hắn không ai cản nổi, binh sĩ của hắn lấy một địch trăm, đoàn hỏa diễm quanh người hắn chính là toàn bộ hào quang của Lý gia trong thời gian tới.

Nghĩa quân của Lý Uyên có hai vị tướng soái tả hữu như vậy, có thể nào không khiến người nghị luận?

Đội quân hạ trại cách thành Trường An vài dặm, chờ đợi quyết định tấn công cuối cùng, chỉ là, tâm lý binh lính lại rất nhẹ nhàng, bởi vì họ biết rằng, đây là trận chiến nắm chắc phần thắng.

Lý Thế Dân cầm cây quạt, tương đối nhàn nhã đi dạo quanh doanh trướng, biết rằng hành vi của mình lúc này hoàn toàn không phù hợp với những gì sắp diễn ra, nhưng có sao, hắn đã định liệu trước toàn bộ, hà tất tự tìm phiền não, bày ra tư thế quyết đấu cường địch.

"Nhị công tử.

"Cách đó không xa có có người chạy về phía hắn, người kia ngược ánh mặt trời, cho nên hắn nhìn không rõ. Cho đến khi người đó chạy đến nơi, hắn mới nhận ra là một binh lính thân cận của mình,"Có chuyện gì?" Hắn lơ đãng hỏi, mặt vô biểu tình.

"Đại công tử tìm ngài?"

"Hả?!" Một loại hưng phấn tràn ra trên mặt Lý Thế Dân, hắn lập tức thu cây quạt, "Huynh ấy có nói là chuyện gì không?"

"Không có."

"Ta sẽ qua ngay." Hắn nói xong, xoay người dặn dò vài câu với viên tướng trong trướng, sau đó lập tức ra khỏi lều.

Lý Kiến Thành tuy rằng cũng là tướng soái, nhưng y rất y khi xông lên tiền tuyến, trên cơ bản mọi hoạt động điều binh đều do Lý Thế Dân chỉ huy, vì thế không ít người ở sau lưng xuyên tạc, cho rằng Lý Kiến Thành là người mềm yếu, không có khả năng tham gia chiến tranh.

Nhưng những tướng sĩ cấp cao trong quân danh thì đều rõ ràng, đại công tử Lý gia mới là cao nhân thật sự, biết tiến biết lùi, bày mưu tính kế, là trí tuệ của cả đại quân.

Đi vào doanh trướng của đại ca, Lý Thế Dân phát hiện bên trong không có người, bèn đi ra, nhìn phải nhìn trái một lúc, hỏi mấy binh sĩ bên ngoài, họ đều nói đại công tử vừa đi ra ngoài, không rõ đi đâu.

Thở dài một hơi, Lý Thế Dân xoay người đi vào, thôi chờ một chút vậy!

Trong trướng bày biện đơn giản, hành quân mà, đâu thể đầy đủ giống như ở nhà. Hắn tháo bảo kiếm của đại ca xuống, cầm trong tay tỉ mỉ xem xét, kiếm này có điểm cổ quái, dường như thừa ra cái gì, lại giống như thiếu đi cái gì, Lý Thế Dân có chút hiếu kỳ cúi xuống gần hơn.

Thân kiếm cùng với tay cầm dường như phát ra ánh sáng gì đó? Hắn lấy tay sờ miết qua, đột nhiên đau nhói, máu chảy ra, kiếm này thật quá sắc bén!

"Thế Dân." Là tiếng của Lý Kiến Thành. Lý Thế Dân vội vàng cho ngón tay chảy máu trong miệng, nhẹ nhàng mút một chút, sau đó xoay người, tặng cho đại ca một nụ cười như mùa thu tỏa nắng.

"Vừa có sứ giả do phụ thân phái tới, hỏi ta tình hình tiền trận.

"Lý Kiến Thành trực tiếp đi vào trướng, trên mặt lộ vẻ áy náy. Y nhìn thấy thanh kiếm trong tay Lý Thế Dân, hơi ngây ra một chút,"Thứ đệ góp nhặt còn chưa đủ sao, lại đến chỗ đại ca tìm trân bảo?"

Lý Thế Dân tra kiếm vào vỏ, ngồi vào chỗ cũ, "Đại ca, tìm đệ có việc gì vậy?"

Lý Kiến Thành ngồi vào chỗ của mình, mỉm cười thần bí nói, "Có người muốn gặp đệ."

Lý Thế Dân đỏ mặt, vô thức cúi đầu, "Hả?... Thật sao?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!