Nhà Tùy đã từng trải qua thời kỳ xây dựng và phát triển tốt đẹp, khiến người đời mừng rỡ cùng chờ mong, thế nhưng, khi nhị đế Dương Quảng xuất hiện, buộc thế nhân phải nhỡ rõ hắn hoang dâm vô đạo ra sao, cướp đoạt công trạng thế nào, thì người đời đã hoàn toàn vỡ mộng.
Thời Tùy Mạt, giang sơn biến đổi, phong vân ngập trời, đối mặt với non sông vạn dặm hoang tàn, đối mặt với sinh linh bách tính lầm than, đối mặt với thời cơ loạn thế tuyệt hảo, các lộ nghĩa quân nổi lên như nấm sau mưa, tuy rằng ai cũng có thân nhân, nhưng vô luận ra sao, cũng nên sống một lần oanh oanh liệt liệt, đứng lên phản kháng chế độ bạo ngược đày đọa kiếp người này.
Ở Thái Nguyên, Đường quốc công Lý Uyên không thể ngồi yên đợi cơ hội vụt qua như vậy, tài năng cùng địa vị của ông đã được tiên hoàng thừa nhận, bá quan trong triều rõ ràng. Từ Trường An đến Thái Nguyên, con đường làm quan biến động không ngừng khiến con đường vận mệnh của ông cũng thay đổi.
Có điều, ông biết lấy lùi làm tiến, củng cố lực lượng, chờ đợi thời cơ. Nhờ vào bằng hữu cũ góp ý, bản thân kiến giải, người nhà ủng hộ, cho dù có chìm trong biển nước mênh mông ông cũng có thể lật dòng đứng dậy.
Lúc này, mặt trời chiều dần lặn, một trận náo loạn xảy ra trước phủ Lý Uyên.
"Nhị công tử, cậu chậm lại một chút!
"Lão gia nhân vừa bị đụng trúng, vội vàng chống thắt lưng xoa xoa, quay đầu nhìn người vừa hấp tấp chạy vào nhà, miệng không quên nhắc nhở một câu. Lý Thế Dân lúc này không rảnh để ý đến người khác, càng không thèm để tâm cái gì kính già yêu trẻ, chỉ chớp mắt đã chạy vào tiền viện, đi qua phòng lớn, trực tiếp tiến vào phòng trong."Nhị công tử?!
"Dọc đường đi hắn đụng phải không ít người, nhưng có ai ngăn hắn được? Ngày thường, đây chính là bảo bối được Lý gia nâng niu trong lòng bàn tay, huống chi ngày hôm nay hắn một thân nhung trang, tăng thêm mấy phần oai hùng khí thế, không muốn chết thì mau tránh đường! Cách đó không xa là mấy gia nô theo lão gia từ Hà Đông trở về, tụ tập cùng một chỗ, trên mặt hiện rõ vẻ bi tráng như vừa thoát hiểm xong. Lục Tuấn đâu? Tên tiểu tử vẫn theo sau đại ca thế nào không thấy? Trong lòng Lý Thế Dân dâng lên một trận nghi hoặc."Nhị công tử!
"Có thanh âm truyền đến từ phía sau. Lý Thế Dân mắt điếc tai ngơ, chạy mấy bước đến chỗ đám gia nô, vừa muốn mở miệng, người kia đã đến ngay sát người hắn, nhẹ nhàng vỗ lên vai Lý Thế Dân. Lý Thế Dân rất mất hứng quay đầu nhìn về phía người đó, một đôi mày kiếm khẽ thiêu,"Cái gì…"
Lời còn chưa nói xong, vẻ mặt đã tức khắc thay đổi.
"Lục Tuấn?! Ngươi đã về rồi? Ngươi trở về lúc nào? Trên đường đi ra sao, không phát sinh chuyện gì đúng không?..." Biểu tình hắn lúc này vô cùng chân thật, nhưng lọt vào tai Lục Tuấn lại không khác gì một chuỗi dư thừa.
Lục Tuấn cười lấy lệ, nghĩ thầm: Quan tâm ta?
Bắt đầu từ lúc nào vậy? Thôi đi, tính tình ta cũng không có tốt như đại công tử, lại càng không như đại công tử… như đại công tử vừa tú nhã vừa hiểu ý người, khụ, những lời này cũng chỉ có thể chôn sâu trong dạ, nghìn vạn lần không thể nói ra.
Đây chính là quy định ngầm của gia nhân nhà họ Lý, dù chuyện đó có là sự thật hiển nhiên đi nữa, nói ra khỏi miệng sẽ mất mạng như chơi!
"Trên đường bình an, không gặp chuyện gì lớn…" Hắn vốn định trả lời qua loa cho xong chuyện, ai ngờ lỡ miệng rồi.
"Không gặp chuyện lớn?"
Một tiếng hét khiến cho cả tiểu viện chấn động không nhẹ, "Vậy tức là vẫn gặp chuyện đúng không? Đại ca của ta đâu? Sao ta không thấy huynh ấy?"
"Đại công tử ở trong phòng của cậu."
Nhanh nhanh đem chuyện hắn muốn biết nói cho hắn đi, nếu không sợ rằng cái lỗ tai của mình bị chọc thủng mất.
"Trong phòng ta?..." Hắn nguyên bản còn muốn hỏi thêm, nhưng mà quên đi quên đi, gặp người vẫn quan trọng hơn. Hắn lập tức xoay người, chạy thẳng về phòng của mình.
"Nhị công tử thật kỳ quái!
"Dưới mái hiên, một thiếu niên áo lam cau mày nhìn bóng lưng kia tiêu thất mà nói một câu. Lục Tuấn quay đầu, mỉm cười nhìn thiếu niên chỉ xấp xỉ mười sáu tuổi này,"Trước đây ta chưa từng thấy ngươi, là mới tới sao?"
Thiếu niên gật đầu.
"Ngươi nói xem, nhị công tử kỳ quái ở đâu?"
Thiếu niên đỏ mặt, nghĩ mình lỗ mãng rồi, bèn cúi đầu không nói.
"Nhìn cậu ấy một thân vũ trang, phấn chấn hào hùng, bừng bừng khí thế…", bên cạnh đó, một nô bộc lớn hơn mấy tuổi trả lời thay, "Gần đây đã bôn ba khắp nơi làm việc lớn, lập thành khí phách lão luyện rồi, nhưng chỉ trong chớp mắt trở về, lại biến thành đứa trẻ con, kêu trời gọi đất không có chừng mực."
Lục Tuấn khoanh tay đứng ở bãi đất trống, khẽ thở dài, bày ra tư thế đàn anh mà nói, "Không phải nhị công tử kỳ quái, lại càng không phải kêu trời gọi đất không có chừng mực, cậu ta, chính là gặp người thế nào thì tính tình sẽ thế đó."
Lý Thế Dân khẩn cấp đẩy cửa phòng ra, trái phải đều không phát hiện bóng người, xoay người nhấc rèm đi vào phòng trong, vừa định kêu một tiếng "đại ca", lập tức nuốt trở lại.
Thấp thỏm lo lắng nhiều ngày, lại vội vã lên đường một mạch không nghỉ, cùng cha mang cả gia đình bình an từ Hà Đông đến Thái Nguyên, Lý Kiến Thành không có mấy lúc được nghỉ ngơi, hiện tại đã mệt mỏi lắm rồi, liền tìm chỗ ngủ một giấc thật say, không có yêu cầu gì lớn, chỉ cần ngủ được là được.
Lý Thế Dân ngơ ngác nhìn người đang ngủ say trên giường, thẫn thờ một hồi lâu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!