Chương 11: (Vô Đề)

Thời khắc đại quân Lý Thế Dân quay về kinh thành khiến cho nhiều người cả đời không thể nào quên được. Đối với các tướng quân mà nói, đến đây cục diện thiên hạ đã định, ngày công thành danh toại đã tới rồi; đối với binh lính mà nói, đã trải qua bao nhiêu chiến hỏa tinh phong huyết vũ, rốt cuộc cũng có thể bình an trở về nhà, cùng với người nhà sống một đời bình an; đối với bách tính mà nói, ai là hoàng đế không quan trọng, ai có được thiên hạ không quan trọng, quan trọng là, cuộc sống diễn ra bình thường, tất cả trở về như cũ.

Thế nhưng, đối với một số người mà nói, có một chút thay đổi, muốn quay đầu lại, muốn tìm lại bình tĩnh, lại vô cùng khó khăn.

Tiệc chúc mừng tại Tần Vương Phủ vẫn náo nhiệt đến tận lúc mặt trời lặn, hầu hết mọi người đều uống say rồi, say rất thích thú, chiến trường nguy nan, đường làm quan gập ghềnh, tất cả thân tình ái hận đều tạm thời gác sang một bên, ai nấy đều khoái trá tận hưởng lạc thú trước mắt.

Lý Thế Dân cũng uống không ít, nhưng hắn không hề say, không phải vì địa vị Tần Vương không ai dám khiêu khích, mà chỉ cần là người thông minh ắt có thể nhìn ra, Tần Vương, không vui, về phần vì sao, không ai dám hỏi, đều tự đoán già đoán non trong lòng mà thôi.

Còn có ba người rõ ràng cũng không say, ánh mắt bọn họ trước sau không hề rời khỏi Tần Vương, lòng ai nấy đều có hoài nghi cùng nghĩ ngợi.

Ánh mắt Phòng Huyền Linh là cay nghiệt, coi thường thiên địa, động thị càn khôn, trong cảm nhận của hắn, Lý Thế Dân là cứu thế thế chủ duy nhất giữa thời loạn này, có lòng dạ của chính trị gia, có sự gan dạ sáng suốt của quân sự gia, có phương thức tư duy của nhà tư tưởng, khí chất vương giả không thiếu, thế nhưng, hắn cũng biết, Tần Vương có hoài bão rộng lớn, song lại thiếu đi một phần dã tâm, một phần dã tâm dứt khoát theo đuổi thứ quyền lực cao nhất.

Sự bất mãn hôm nay của Tần Vương thể hiện cái gì? Hắn rất muốn biết.

Ánh mắt La Thành là thưởng thức, kiêu ngạo như cậu, khinh cuồng như cậu, người có thể lọt vào mắt cậu đã không nhiều, huống chi nhập vào tâm cậu, mà lúc này, vị Tần Vương Lý Thế Dân kia lại vừa vặn nhập vào tâm La Thành.

Vị vương giả cao cao tại thượng này, ngoại trừ địa vị cùng quyền thế, anh minh cùng cơ trí, còn có một thứ gì đó rất mơ hồ hấp dẫn cậu, chỉ sợ cũng chính là thứ đó khiến cậu không thể rời mắt khỏi hắn.

Lý Thế Dân đối với người ngoài luôn tỏ ra khiêm tốn, nụ cười thường xuyên nở trên môi, hắn rất hay cười, cười rất đạm nhiên, lại khiến cho người ta có cảm giác được coi trọng đặc biệt, cậu rất muốn thấy, muốn thấy mãi mãi, thế nhưng hôm nay, hắn không hề cười, mà thay vào đó là một mạt phiền muộn không sao nhìn thấu.

Ánh mắt Trưởng Tôn Vô Kỵ là sáng tỏ, giao tình từ thời tổ tông duy trì đến tận bây giờ khiến hắn vô cùng rõ ràng ỹ nghĩ của từng người trong gia tộc này.

Lý Thế Dân kỳ thực là một người cẩn thận mà trầm ổn, năng lực khống chế mọi chuyện cũng rất cao, tài hoa quân sự càng bỏ xa người thường, có điều, tình cảm của hắn, phức tạp mà tinh tế, mỗi khi có chuyện gì phát sinh, hắn luôn có thể kiên định để lý trí chiến thắng tình cảm, cái nhìn đại cục vô cùng cường liệt, thế nhưng, lại có một khoảng thời gian, hắn không cách nào tự giữ mình kiên định được, mặc cho bản thân bị khuất phục, tỷ như, khi đối mặt với Lý Kiến Thành.

Trưởng Tôn Vô Kỵ không biết từ lúc nào thì  đã phát hiện cục diện này, chỉ biết, mỗi lần Lý Thế Dân có những phản ứng bất thường thì nhất định có liên quan đến ca ca của hắn.

Nhìn chén rượu trống trơn trước mặt, tâm tựa hồ cũng trống không. Lý Thế Dân không muốn cứ ngồi như vậy, hắn biết lúc này nên làm cái gì. Ngẩng đầu nhìn chúng tướng đã theo mình nam chinh bắc chiến, tuy biết rằng lúc này mình rời đi sẽ khiến họ kinh ngạc, thế nhưng hắn không cầm cự được lâu hơn nữa.

Hắn đứng dậy, không nói nửa lời, đi thẳng ra cửa dưới ánh mắt của bao nhiêu con người.

Đại môn Đông cung vĩnh viễn không thể ngăn được bước tiến của Tần Vương, trước đây như vậy, ngày hôm nay cũng không thay đổi.

Lý Kiến Thành đứng một mình sau hàng lang gấp khúc ngắm mặt trời hồng sắc đang từ từ lặn xuống phía chân trời, trong lòng không có quá nhiều suy nghĩ, chỉ là muốn an tĩnh một chút, im lặng một chút mà thôi.

Đột nhiên y bị một người phía sau kéo lấy, lực đạo không phải là quá lớn, nhưng đủ để kéo cả người y lên chuyển qua một vòng, y kinh ngạc nhìn lại, trong lúc nhất thời không biết phải nói sao.

Lý Thế Dân cũng không cho y cơ hội, cánh tay dắt đại ca rời đi, về phần rời đi đâu, cứ tùy ý đi, có thể đơn độc nói chuyện là tốt rồi.

Trong Đông cung không ai dám lắm miệng, thậm chí đến nhìn xem cũng không ai có dũng khí để nhìn, dù sao đây cũng là hai huynh đệ không giống với người thường, bọn họ đã bị quyền lực phủ kín, phong ấn không thể nhìn vào.

Thế nhưng, chủ tử nhà mình bị người ta cưỡng ép lôi đi cũng không phải chuyện nhỏ, cho nên có người lo lắng đã lập tức chạy đi tìm Lục Tuấn.

"Thế Dân, làm sao vậy, đệ muốn đi đâu?"

Lý Kiến Thành biết nhị đệ khí lực lớn, không thể phản kháng mạnh, nhưng cũng không thể cứ như vậy để người ta kéo đi.

Lý Thế Dân không trả lời, cũng không quay đầu lại, chỉ một mực đi thẳng về phía trước.

Bắc Thần Điện của Đông Cung các đó không xa, hai người vừa chuyển vài bước đã vào trong tiền sảnh, giữa lúc xoay người cũng không dừng bước, Lý Thế Dân một đường dắt người kia vào trong điện, xoay tay nặng nề đóng sầm đại môn.

Trong khoảnh khắc, tất cả trở nên an tĩnh, bốn mắt nhìn nhau, quang hoa lưu chuyển không phát ra nửa chữ, không gian tràn ngập tình tố khó nói nên lời.

Chẳng biết qua bao lâu, khi hắn thậm chí đã nghĩ rằng: Mặc kệ người nhà, mặc kệ bằng hữu, mặc kệ toàn bộ thị phi xung quanh, chỉ muốn cùng y tồn tại, sánh bước bên nhau.

Thế nhưng, hắn biết chuyện này không cách nào làm được, biết ý nghĩ của mình đơn thuần không đáng tin, nhưng đó là mộng tưởng bấy lâu nay của hắn, không có bất cứ ý nghĩ giả tạo nào. Đại ca, huynh đến tột cùng có biết hay không? Có biết đối với ta mà nói thứ gì mới là quan trọng nhất?

Cánh tay Lý Kiến Thành bị hắn kéo đến sinh đau, y nhìn ra trong ánh mắt người kia có thứ gì đó, lại không cách nào mở miệng hỏi, không biết đệ đệ luôn ngoan hiền trước mặt mình của ngày xưa hôm nay bị làm sao?

Nhưng y biết, nguyên nhân nhất định liên quan đến mình, bởi vì, cho đến nay, giữa bọn họ đều có sợi dây vô hình ràng buộc.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!