Chương 9: (Vô Đề)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Xin lỗi, em đã phản bội anh. Anh có thể đề nghị ly hôn." Tôi nói với Hàn Đa Khôi bằng một câu hai nghĩa.

Ánh mắt đối phương trở nên sâu thẳm, bàn tay v**t v* khuôn mặt tôi như đang v**t v* một chú chim nhỏ: "Anh đến đây không phải để cãi nhau, càng không phải để ly hôn. Anh đến để sửa chữa một sai lầm." Hắn hôn lên trán tôi, rồi đến mũi, môi, ngực, những nụ hôn nhẹ như cánh bướm cuối cùng dừng lại ở bụng tôi: "Anh hi vọng đứa bé sẽ giống em."

Tôi nào dám xứng. Đứa trẻ này là con khủng long từ kỷ Tam Điệp, là Tôn Ngộ Không trong lò luyện đan, ngay cả thuốc tránh thai thấy nó cũng phải đi đường vòng. Chỉ sợ vừa ra đời nó đã cười ha hả, học theo Thôi Diễm mà đến chế giễu tôi.

Những suy nghĩ kinh khủng khiến tôi nhíu mày. Đến lúc này tôi vẫn chưa từ bỏ ý định phá thai. Thế giới tươi đẹp này, có một con quỷ như Thôi Diễm là đủ rồi.

Hàn Đa Khôi đón tôi ra khỏi bệnh viện. Suốt đường đi hắn chăm sóc tôi hết mực, điều hoà trong bệnh viện nóng đến mức khiến người ta đổ mồ hôi, hắn vẫn cởi áo khoác ra choàng lên người tôi.

Đó là khi có người ngoài. Khi cửa xe đóng lại, chỉ còn hai chúng tôi.

Không khí trong xe nặng nề đến mức đáng sợ, tài xế không dám lên tiếng, chỉ có tiếng động cơ vang lên một cách gấp gáp và đè nén.

Vừa ngồi xuống ghế, tôi chợt nhớ ra Hàn Đa Khôi là người theo Đạo, tội phá thai rất nặng.

"Em muốn uống nước." Tôi nói khẽ với hắn.

Hắn nhìn về phía ngăn chứa đồ bên tôi, ở đó có nước, nhưng sau vài giây lúng túng, hắn vẫn lấy chai nước của mình đưa cho tôi.

Tôi không động đậy, hắn đành phải mở nắp chai, tôi ghé miệng uống. Đoạn đường này đang sửa chữa, xe lắc lư không ngừng, nước chảy vào miệng quá nhanh khiến tôi bị sặc đến mấy lần.

Mặt hắn đầy vẻ miễn cưỡng, nhưng bàn tay vẫn theo bản năng đưa lên đỡ cằm tôi.

Tôi từ tồn uống từng ngụm nước như chim mớm mồi, hễ bàn tay đỡ cằm có dấu hiệu buông lơi là tôi lập tức giữ chặt nó lại, đợi đến khi ổn định rồi mới buông ra.

Sau vài lần lặp lại như thế, hắn đành thở dài chịu thua.Tôi tìm thấy Thôi Diễm trong một căn hộ của hắn, mang theo cái "kết quả" hắn đã tạo ra – điều mà nhìn về lâu dài cũng chính là "nguyên nhân".

Đứa trẻ không nên chào đời ấy, tôi đã cố gắng dập tắt sự sống của nó nhưng bất thành, nó đã sống sót một cách kỳ diệu.

Tôi không muốn trải qua một lần mang thai nữa, nhìn một thứ gì đó lớn lên trong bụng mình rồi lại lấy ra. Thế là chỉ có thể "đâm lao thì phải theo lao".

Dù sao thì, đừng nói chỉ vài tháng, ngay cả giấy chứng nhận mang thai 36 tháng tôi cũng có thể yêu cầu bệnh viện cấp cho.

Thôi Diễm vừa thoát chết, mặt trắng bệch như tượng thạch cao, trông có vẻ gầy đi. Tôi chưa kịp bước vào phòng ngủ, hắn đã nắm chặt chăn, giãy giụa gọi tôi là kẻ giết người, nhưng đụng phải vết thương, lại r*n r* ngã xuống.

"Không phá thai." Tôi đến bên giường, cúi đầu nhìn hắn với vẻ ai oán.

Mặt hắn chuyển qua vài sắc thái, nhưng rõ ràng là vui mừng. Hắn cắn răng chống người ngồi dậy, nhẹ nhàng gối đầu lên bụng tôi, lắng nghe bên trong.

Thật không ngờ một Thôi Diễm lúc nào cũng hung hăng bộc trực lại có ngày thể hiện vẻ dịu dàng tình cảm như vậy, tôi nhìn mà không biết nên khóc hay cười.

Hắn còn nói xấu tôi với đứa bé trong bụng: "Con yêu, chắc con rất lạnh phải không? Trong đó là một cái hầm băng lớn đấy."

"Tuy là căn hầm tồi tàn nhưng đức hạnh của ta làm nó trở nên cao sang." Tôi nói.

"Vợ chồng các người bình thường toàn nói những lời quỷ quái thế này à?" Hắn ngẩng mặt lên, ánh mắt lộ vẻ trong trẻo, đồng thời giọng điệu rất khinh miệt.

Tôi không đáp lại, chỉ từ từ đưa tay ôm lấy đầu hắn.

Vừa từ ngoài vào nên đầu ngón tay vẫn còn lạnh, khi áp lên làn da hơi nóng đỏ ửng, chẳng mấy chốc đã để lại một lớp hơi mỏng.

Đôi bàn tay không đẹp lắm, ngón tay dài và mảnh, khớp xương nổi rõ, không hề có vẻ mềm mại đầy đặn, luôn khiến người ta liên tưởng đến những dụng cụ trong phòng thí nghiệm.

Chính bàn tay này đã chọc mù mắt một Alpha trong tù.

Khi quản ngục đến nơi, họ đã tận mắt chứng kiến hai ngón tay mảnh mai rút ra khỏi hốc mắt đẫm máu, dính nhớp duỗi thẳng trước mặt họ như đang triển lãm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!