*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lên xe, đặt phiếu kết quả khám bệnh lên ghế phụ lái, tôi chửi thề với cái bụng của mình: "Mày có mấy cái mạng mà khó giết thế?"
Liều lượng thuốc tránh thai tôi uống đủ để tuyệt tự rồi, thế mà cục thịt biết thở kia vẫn cứng đầu mọc ra.
Cùng với một sinh mệnh mới được thai nghén, cuộc đời tôi nghênh đón trận tuyết lở đầu tiên.
Tôi gọi cho Thôi Diễm. Trong lòng tôi gã này đã nằm trên ảnh thờ rồi: "Kết quả khám thai đây, muốn xem không hả đồ quỷ?"
Đầu dây bên kia trước tiên nín thở, rồi cười lớn. Tiếp theo, hắn chỉ dựa vào hiểu biết về tôi mà có thể vạch trần những nỗ lực vô ích của tôi trong mấy ngày qua: "Uống thuốc như cơm bữa phải không? Mỗi ngày đều gặp ác mộng chứ gì? Cơ thể cậu đã thừa nhận tôi rồi đấy."
Cuối cùng, thậm chí còn nghe ra vẻ xúc động, hắn như háo hức đón nhận vai trò người làm cha vĩ đại này lắm rồi.
"Đến xem số liệu trên đó đi." Tôi cúp máy.
Điểm hẹn là một con đường nhỏ hẻo lánh, ánh đèn đường thêm vào cây cối một màu xanh ma quái.
Thân hình cao lớn của Thôi Diễm xuất hiện trong vầng sáng của đèn pha, hắn như một con gấu lớn vừa hát vừa nhảy, hai tay giơ cao quá đầu, nhiệt tình vẫy tôi không ngừng.
Tôi muốn nhảy xuống xe tát hắn một cái thật mạnh, nhưng xe không dừng lại như ý muốn, vì chân tôi đã đạp mạnh ga trước.
Xe đâm thẳng vào hắn.
Tôi sợ Thôi Diễm.
Từ khi bắt đầu thích đã sợ rồi.
Hắn như có một loại ma thuật, tìm thấy một cánh cửa sâu thẳm trong tôi, từ đó thả ra một "tôi" khác mà chính tôi không nhận ra. "Tôi" đó giống như một con yêu quái bị pháp khí trấn áp hàng ngàn năm, cuối cùng cũng có ngày thoát ra.
Hắn khiến tôi… mất lý trí, mất phương hướng.
Tôi có thói quen suy đi tính lại trước khi hành động.
Lần đầu tiên cười thả ga là với hắn. Chúng tôi đã làm chuyện xấu gì đó, cụ thể không nhớ rõ nữa, tôi lăn vào lòng hắn cười khúc khích. Ngay cả tôi cũng thấy giật mình.
Từ khi hắn mời gọi bên tai tôi trong lớp học, từ khi tôi nói "được" lần đầu tiên, tôi đã buông tay với chính mình.
Nỗi lo âu của tôi, bố đều nhìn thấy trong mắt. Một ngày nọ, ông hỏi tôi: "Con muốn làm con ngựa hoang đó, hay vẫn là con người trước mắt bố?"
Tôi chọn cái sau, thế là ông nhốt tôi vào tù.
Thôi Diễm bị xe nuốt chửng, tôi phanh lại, không xuống xe xem, ngồi bất động. Trong xe hoàn toàn tĩnh lặng, đồng hồ phát ra tiếng tích tắc trong không gian trống rỗng.
Tích. Tắc. Tích. Tắc…
Đột nhiên xe rung lên một cái "bộp", một đôi tay từ dưới gầm vỗ lên đầu xe, hắn nhô lên, đầu đẫm máu, miệng há to, hắn đang cười.
Một nụ cười ngông cuồng, chiến thắng, bất tử.
Nhưng chỉ trong chớp mắt, kẻ điên cuồng trước xe lại biến mất. Như một giấc mơ.
Tôi tưởng đó là ảo giác, là mơ, cho đến khi xe chạy đến con đường sáng rực ánh đèn, mới thấy trên đầu xe in rõ hai dấu tay máu.
Xe cứ chạy vòng quanh khu vực cũ, vòng này nối tiếp vòng kia, đến vòng thứ mười, tôi gọi điện cho hắn. Trước khi gọi, tôi bật nước rửa kính.
Bảy cuộc gọi đầu đối phương không nghe, đến cuộc thứ tám mới bắt máy.
"Chào, Beta của anh." Hắn bị thương nặng, hơi thở yếu ớt, vẫn không quên trêu chọc tôi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!