*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tôi không quan tâm lắm đến sinh nhật và các ngày lễ. Ngày lễ thường phải quan tâm đến các mối quan hệ xã hội, còn sinh nhật của chính mình thì chỉ coi như một ngày bình thường mà thôi. Lúc mới bên nhau, Hàn Đa Khôi chưa biết tính khí của tôi, tự ý tổ chức một bất ngờ lớn, kết quả chỉ khiến tôi giật mình chứ chẳng vui vẻ gì.
Tôi chỉ hỏi một câu: "Anh định làm gì vậy?"
Bây giờ hắn đã biết rõ tính khí tôi, lại còn đặc biệt nhấn mạnh ngày sinh nhật này, chắc chắc là có nguyên do.
Tôi phối hợp tham gia vào sinh nhật mình.
Hắn bày biện một bữa tối rườm rà trong căn nhà cũ, có cả khai vị, súp, món chính, tráng miệng, rượu cũng thay đổi nhiều loại.
Hai vợ chồng muốn nói chuyện gì đó, nhưng không biết phải bắt đầu từ đâu, chỉ có tiếng leng keng của ly chén vang lên như có thứ gì đang vỡ toang.
Dùng bữa xong, bánh sinh nhật được bê ra dưới lời ca chúc mừng của các người hầu.
"Ước một điều đi." Khi người hầu rời khỏi, Hàn Đa Khôi lại gần tôi.
Để tạo không khí, đèn trong phòng ăn đều đã tắt, chỉ còn ánh nến trên bánh soi sáng.
Ánh nến như chiếc lưỡi cam đỏ l**m tới l**m lui, tôi chắp tay lại, cầu nguyện.
Đừng để tôi mang thai.
Tốt nhất là Thôi Diễm chết đi cho rồi.
Bất ngờ, trên người nặng trĩu, chiếc bánh vụt khỏi tầm mắt, Hàn Đa Khôi đẩy tôi ngã xuống bàn, kéo tuột quần tôi xuống.
Đôi môi mềm mại ẩm ướt áp vào bên tai, lời thốt ra lại toát lên vẻ lạnh lùng: "Đối với em anh là gì?"
Tôi khép môi im lặng, lập tức bị tét một cái vào mông.
"Anh hỏi em đấy."
Tôi đã không muốn trả lời thì đừng mong tôi nói lấy một chữ. Có vẻ như hắn đã quên mất.
"Anh muốn biết em đã ước gì không?" Mông tôi nóng rát, như sưng lên một cục, có thể thấy rõ cả dấu tay. "À, điều đó cũng chẳng liên quan gì đến anh cả."
Hắn không dùng thêm bạo lực nữa, im lặng vài giây rồi thở dài: "Anh đã cố hết sức rồi, em muốn gì mới được chứ?" Dường như cảm thấy câu hỏi chưa đủ chính xác, hắn đổi cách diễn đạt: "Thứ em muốn rốt cuộc là cái gì?"
Món quà sinh nhật đặt ở cầu thang, Hàn Đa Khôi dùng cái thứ đang cắm trong người tôi đẩy tôi về phía đó.
Chúng tôi vừa kết thúc một lần l*m t*nh trong bóng tối.
Tôi bị đẩy ngã dưới chân cầu thang, hai cơ thể vẫn chưa tách rời, hắn giữ tay tôi đặt lên bậc thang, rồi dùng cái thứ to lớn đó đâm vào từ phía sau, ép tôi phải bò lên.
Một bậc, hai bậc… Cuối cùng món quà cũng lộ diện, hắn mới buông tôi ra.
Đó là một chiếc vương miện nạm đầy kim cương và đá quý, lộng lẫy, lạnh lẽo và sắc nhọn.
Tôi bò lên, ngồi trên một bậc thang. Hai chân tách ra, t*nh d*ch chảy xuống bắp đùi, tôi ôm lấy vương miện, đặt lên đầu.
Tôi giơ tay về phía hắn.
"Chồng à, lên đây với em."Chu Phù và chồng nó đã thoả thuận ly hôn, lần này nó rất kiên quyết.
Nghe nó kể lại, đến lúc "thằng nhỏ" của Lục Hướng Long bị gãy, mạch điện trong đầu nó bỗng như được thông suốt – nó tỉnh ngộ rồi. 90% sức hấp dẫn của Lục Hướng Long đều đến từ cái thứ đó, mỗi lần xin lỗi xong là lập tức ép nó làm, chỉ cần vài cái là Chu Phù đã hoàn toàn sập nguồn.
"Nhưng mà anh ấy thật sự rất thơm." Chu Phù vẫn tiếc nuối.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!