*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Miệng hắn đầy đất, mắt nhìn trừng trừng như một con koala đang nhai dở lá. Sau vài giây ngẩn ngơ, hắn vứt tôi xuống sàn nhà cứng ngắc rồi lao vào phòng tắm.
Tôi nhân cơ hội định trốn, nhưng chân mềm nhũn như bùn, chỉ có thể bò.
Vì bò nên tầm nhìn chỉ cao bằng sàn nhà, trước mắt có một đôi chân. Ban đầu bước vội đến, sau khi nghe thấy tiếng tôi bò, đôi chân ấy dừng lại.
Hắn đang quan sát tôi.
Hắn đang nhìn, vậy còn tiếp tục bò sao?
Đầu óc muốn cơ thể đứng yên, bản năng lại khiến tôi quay về phía cửa, cố gắng tiến lên.
Chưa bò được mấy bước, chân đau nhói, hắn đã giẫm lên mắt cá chân của tôi.
Mấy bước này đã rút cạn sức lực cuối cùng, tôi gục xuống, tầm nhìn nhuốm màu đen đỏ của hoàng hôn. Ngực tôi tức nghẹn, khó chịu đến buồn nôn. Hôm nay chỉ ăn bữa sáng muộn, mấy tiếng đồng hồ không có một giọt nước nào, thế là trong lúc chật vật nhất này, tôi còn bị hạ đường huyết.
Nằm bẹp dưới đất, tôi như một xác chết, mặc hắn nắm lấy mắt cá chân kéo vào phòng tắm.
Thôi Diễm từng tuyên bố pheromone của hắn có mùi thuốc lá tẩu.
Tôi trêu: "Chắc là thuốc lá tẩu kém chất lượng, mùi như súng ống thế kỷ XIX vậy."
Tôi từng mơ tưởng pheromone nửa kia của mình sẽ có mùi bạc hà.
"Chi bằng yêu kem đánh răng còn hơn." Chu Phù nghe xong cười nói.
Thôi Diễm đã đánh răng, hơi thở còn vương mùi chanh bạc hà, thoảng qua mặt tôi như ngọn lửa lạnh.
Tôi mở bừng mắt.
Chúng tôi ngồi bên mép giường, hắn ôm tôi, dưới mông là sàn nhà, vẫn chưa lên giường. Tay hắn nắm một nắm kẹo, kẹo rơi vãi trên giường.
Vừa rồi? Tôi cảm giác như vừa được tái sinh.
Hắn bóc một viên kẹo, l**m một cái rồi đưa cho tôi.
Gã điên này! Tôi sợ ăn đồ hắn l**m sẽ bị dại, lập tức quay mặt đi.
Hắn vứt viên kẹo đó đi, bóc một viên mới, lại l**m một cái rồi đưa cho tôi.
Tôi mất kiên nhẫn hất viên kẹo xuống đất, giật lấy nắm kẹo trong tay hắn. Hắn nhanh chóng nắm chặt tay, giấu sau lưng: "Không muốn ăn cái này, vậy ăn d**ng v*t của chồng cũng được."
Tôi gần như sắp chết rồi, vậy mà hắn vẫn còn tâm trạng đùa cợt bậy bạ.
Cuối cùng, tôi vẫn ăn kẹo, ăn từng viên một như đang uống thuốc. Dần dần, cơ thể ấm lên, tầm nhìn không còn mơ hồ, bắt đầu có chút sức lực. Cắn đến viên cuối cùng, tôi cắn mạnh vào ngón tay hắn.
Hắn rụt tay lại vì đau, rồi lại không cử động nữa, để mặc tôi vừa cắn vừa gặm.
Ngón trỏ bị cắn ra một vòng máu, như đeo một chiếc nhẫn đỏ. Hắn chẳng những không tức giận, còn giơ tay lên ngắm nghía hồi lâu.
Tôi vùng khỏi người hắn, vụng về leo lên giường, vừa leo vừa tuyên bố: "Tôi đồng ý với cậu. Đợi tôi nghỉ ngơi đủ rồi, chúng tôi sẽ ly hôn."
Không có luật pháp nào chứng kiến, đồng ý thì có nghĩa lý gì, tôi ngu sao.
Hàn Đa Khôi đi công tác xa nhà, nhà và công ty đều không có ai quản lý tôi, điện thoại lại bị tịch thu. Hơn nữa, tính tôi ai cũng biết, không muốn trả lời thì coi như không nghe thấy, không muốn nghe điện thoại thì dù trời có sập xuống cũng không nghe.
Thói quen lâu năm này trước đây mang lại cho tôi bao nhiêu tự do, giờ lại khiến tôi chịu khổ bấy nhiêu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!