*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Kết thúc"Sự cố nhỏ" dẫn đến thay đổi chỗ ngồi trên xe hoa trước đám cưới là do Quan Vọng Tinh gây ra. Cậu ta đã cài một quả bom trong chiếc xe Chu Phù đi một mình. Đó là thông tin mà tôi và bố đã điều tra được.
Nhưng khi đối chất trực tiếp, Quan Vọng Tinh lại nói với tôi rằng mục tiêu ám sát ban đầu không phải Chu Phù, mà là tôi.
Quả bom đó là do Phó Ưng Bạch chỉ thị. Theo kế hoạch ban đầu, nó phải được lắp trong chiếc xe thể thao mà tôi và Chu Phù cùng ngồi.
Chồng tôi thật sự muốn giết tôi.
Trong ba người đàn ông tôi từng qua lại, một kẻ đẩy tôi về phía xe tải, một kẻ đặt mìn dưới chân tôi, một kẻ cài bom trong xe. Tôi thường cảm thán Thôi Diễm mạng lớn, giờ lại đến lượt cảm thán chính mình.
Những kẻ yêu tôi đều cảm thấy tôi đáng chết.
Không lâu trước đây, tôi tình cờ gặp Hàn Đa Khôi tại một quán bar.
Lúc đó tôi đeo kính râm che kín mặt, chỉ lộ cằm, ngồi một mình trên quầy bar uống rượu. Một người phục vụ mang đến cho tôi một ly rượu, chỉ về phía xa xa nói rằng quý ông đằng kia mời.
Hàn Đa Khôi vẫy tay với tôi.
Chúng tôi trò chuyện như hai người bạn cũ, bắt đầu chế giễu lẫn nhau.
"Bao nhiêu tiền một giờ cho diễn viên đó thế?" Tôi không nương tay vạch trần hắn.
Hắn giơ một con số, bật cười: "80.000 một giờ."
Hắn nói rằng mình không còn yêu tôi nữa. Vậy mà hắn vẫn còn độc thân.
Những kẻ yêu tôi đều cảm thấy tôi đáng chết.
Nhưng tôi chết rồi, họ sẽ yêu ai đây?
…
Đặc vụ thực hiện nhiệm vụ ám sát lần đó là bạn vào sinh ra tử với Quan Vọng Tinh, chẳng thể giữ nổi bí mật với cậu ta. Sau khi biết được tình hình, Quan Vọng Tinh đã tháo gỡ quả bom đó ra, nhưng lại không tiêu huỷ nó. Ý định giết tôi của chồng tôi đã được cậu ta chuyển sang xe của Chu Phù cùng với quả bom đó.
Tôi không mang chút biểu cảm nào, chỉ cúi đầu nhìn Quan Vọng Tinh chằm chằm.
Người trước mắt tôi đây từng thề sẽ mãi mãi nghe lời tôi, sẽ đối xử tốt với tôi. Đôi mắt cậu ta nhìn tôi lúc nào cũng đong đầy tình cảm, ướt át và thuần phục. Thế mà chính một người như thế lại muốn chống đối tôi bằng cách này.
Cậu ta quỳ trên mặt đất, nắm lấy bàn tay cứng đờ buông thõng của tôi, liên tục tát vào mặt mình. Vừa tự đánh, cậu ta vừa nói ra những lời mà ngày đó bị tôi chặn họng: "Người em yêu là anh, anh à, từ hồi đại học đã vậy rồi. Em chẳng cần gì cả, anh có thể không nhìn em, không chạm vào em, nhưng anh không thể không cho em ngay cả cái quyền được yêu đơn phương! Tại sao lại đẩy em về phía người khác, khiến em rơi vào đường cùng! Em hận anh, hận anh đã ban cho em cái ân huệ tàn nhẫn này.
Nhưng em là kẻ hèn nhát, em không thể ra tay với anh…"
Nói những lời bộc bạch với tốc độ cực nhanh đó xong, cậu ta bình tĩnh lại đôi chút, nước mắt nóng hổi lăn dài trên tay tôi: "Đưa em vào tù đi. Giết em đi, em đáng chết."
Tôi rút tay về, tự tát vào mặt mình một cái thật mạnh.
Cậu ta ngẩn người nhìn tôi, ánh mắt dán chặt vào nửa bên má nóng rát của tôi. Khi tôi quay mắt nhìn lại, cậu ta lại ngoan ngoãn cúi đầu, dáng vẻ cam chịu, chờ đợi phán xét.
Tôi không trách mắng cậu ta, chẳng có gì để trách cả, tôi chỉ thấy tiếc nuối.
Đáng tiếc.
Tôi ngồi xuống, vẫy vẫy tay. Cậu ta quỳ gối cọ xát mặt đất, bò lại gần, hai tay giơ lên thành tư thế sám hối hướng về phía tôi. Tôi không đón lấy, mà đặt tay lên đùi, tránh chạm vào cậu ta.
"Còn có ai biết không?"
"Không có ai nữa, chỉ có anh thôi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!