*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cuộc chiến vẫn đang diễn ra.
Do chúng tôi đuối lý trước nên nước Y đã thừa cơ đòi hỏi những điều kiện trên trời. Phải trải qua hơn mười cuộc đàm phán gian nan mới đạt được thoả thuận. Nhờ đó, Liên minh miền Nam có cơ hội th* d*c, họ đã chiếm lại hai pháo đài quan trọng, đồng thời đang chuẩn bị phản công. Tình hình chiến sự lại trở nên căng thẳng.
Quan Vọng Tinh chiến đấu liên tục từ hải ngoại đến trong nước, quân đội cho cậu ta nghỉ phép 7 ngày. Ban đầu cậu ta không chịu về, lấy cớ phục vụ sứ mệnh quốc gia để từ chối. Mãi đến khi tôi và ông nội cậu ta liên tục thúc giục, cậu ta mới đồng ý trở về.
Tôi thay đồ ngủ thành quần áo thường ngày, ngồi trong phòng khách nhỏ.
Hàn Đa Khôi vừa lái xe rời đi, tiếng động cơ vẫn còn văng vẳng bên tai.
Lần này hắn đến còn mang theo một người. Hắn tự tay dắt người đó xuống xe, đồng thời khi đóng cửa xe, hắn còn đặt một nụ hôn lên má người đó.
"Lát nữa rời khỏi trang viên, chúng ta đi nghỉ mát luôn nhé." Hắn đứng cách tôi một cánh tay, toàn thân toả ra thứ ánh sáng đạo đức của một người đàn ông có gia đình. "Quên giới thiệu rồi." Hắn vòng tay ôm vai người kia: "Đây là người yêu tôi." Tay còn lại hắn vẫy về phía tôi: "Đây là vợ cũ anh. Người mà anh đã kể với em ấy, bây giờ tụi anh là bạn tốt."
Tôi – "người bạn tốt" này – lặng lẽ đánh giá "người yêu" hắn, trong khi đối phương cũng đang quan sát mình.
Trang phục đoan trang, nụ cười nhã nhặn, một gương mặt chưa từng thấy. Thật kỳ lạ, vòng giao du của chúng tôi không nhỏ cũng chẳng lớn, sao lại có một khuôn mặt xa lạ đến thế.
"Người yêu" hắn lịch thiệp chìa tay ra, tôi chỉ khẽ chạm vào bàn tay đó.
"Nơi này rộng thật đấy." Đối phương lịch sự nói.
"Có dịp đến chơi nhé," tôi đáp. "Tháng sau chúng tôi sẽ tổ chức dã ngoại, đến nếm thử thịt sóc rán nhé."
Hàn Đa Khôi tiến lên, chúng tôi ôm nhau tạm biệt. Hắn nghiêng đầu, môi áp sát tai tôi.
Được rồi, tôi nghĩ, hắn sắp nói lời cay độc rồi đây.
Tôi chăm chú lắng nghe.
"Cảm ơn đã tiếp đãi, Phu nhân Tổng thống."
Tôi còn tưởng gì cơ.
"Em thật tuyệt vời, nhưng xin lỗi." Hắn còn ra vẻ đắc chí nữa chứ.
"Cút mẹ anh đi." Tôi nhại theo chế giễu.
Hắn hớn hở bước đi.
Chiếc xe cuốn theo bụi mịn xa dần, đuôi xe còn vênh vang ngoáy qua ngoáy lại mấy cái.
Bố tôi cũng bước ra.
Mặt tôi ngượng nghịu dưới ánh nắng như miếng khoai tây nướng cháy, ngón chân co lại trong giày.
"Con có nên vò đầu bứt tóc, vừa khóc vừa chửi vừa đuổi theo xe không?" Tôi hỏi bố đang đứng cạnh mình.
"Nếu con muốn thì nhanh lên, xe sắp chạy mất rồi." Bố châm điếu xì gà nói. "Đuổi không kịp thì con có thể giả vờ ngất xỉu vì kiệt sức, bố sẽ bế con vào."
Tôi bước tới một bước rồi lại thu về: "Thôi, vận động hơi nhiều."
Bố nghi hoặc nhìn về hướng xe biến mất: "Sao bố chưa từng nghe nói đến nhân vật này bên cạnh cậu ta nhỉ."
"Ngày đầu tiên anh ta đến cửa, bố đã cho anh ta vào thế nào vậy?"
Tối hôm đó ông còn nghiêm túc phân tích với tôi, nói ông nhìn đi nhìn lại, chỉ thấy Hàn Đa Khôi là ứng viên lý tưởng nhất. Lần mang thai trước đó tôi mệt mỏi nên tinh thần mới không ổn định, nhưng đầu óc bố thì cứ như bị cháu ngoại hút mất vậy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!