Chương 45: (Vô Đề)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trong thời gian công tác ở nước ngoài, Quan Vọng Tinh đã gửi cho tôi một bức thư viết tay.

Bức thư được gửi từ quân đội, trên phong bì có dấu sáp niêm phong, như thể được gửi đến từ thế kỷ trước.

Cậu ta hỏi thăm sức khoẻ và gia đình tôi.

"Nghe nói anh đã có con, em ở bên này còn 5 tháng nhiệm vụ phải chấp hành. Sinh con là việc thiêng liêng nhưng cũng vất vả, em ước gì có thể ở bên cạnh anh."

"Nơi đây có rất nhiều hoa đỗ quyên trắng, tượng trưng cho nỗi nhớ quê hương. Mỗi ngày em đều mong ngóng về nhà, nhưng có lẽ vì những điều chưa biết luôn khiến ta bối rối, nghĩ đến tương lai hoàn toàn mới, em lại chần chừ dừng bước. Dường như em vẫn chưa đủ can đảm để đón nhận nó."

"Sớm mai tỉnh dậy, em ngửi thấy hương hoa thuỷ tiên, nhưng khi mở cửa sổ ra chỉ thấy đỗ quyên trải khắp núi đồi."

Nét chữ trang trọng nhưng lại dùng để bộc bạch những tâm tư thầm kín. Đọc lá thư, tôi cảm nhận được một đôi tay từ trong đó vươn ra ôm lấy tôi, nhưng vì có một người chắn ở giữa, cái ôm ấy lại theo phép lịch sự mà dừng lại.

Tôi mang bức thư đó đến nhà họ Chu đốt.

Trong nghi thức bí mật này, bố đứng bên tôi làm khán giả như thường lệ.

Hai bố con lơ đãng trò chuyện.

"Hôm nay con đã đi cùng em chọn chăn gối mới."

"Không phải đã mua hết rồi sao?"

"Nó không ưng."

"Là nó không ưng hay chồng nó không ưng?"

"Có gì khác đâu?"

"Chồng chưa cưới của nó là quân nhân, cho cậu ta tảng đá cậu ta cũng ngủ được, nó cứ chọn theo sở thích của mình là được rồi."

Nhưng Chu Phù luôn cảm thấy Quan Vọng Tinh sẽ không hài lòng. Nó nói cả hai đã ngủ với nhau hai lần, Quan Vọng Tinh từ đầu đến cuối đều quá mức lịch sự, cứ như giường là đồ cổ nên sợ làm hỏng nó vậy. Chu Phù đoán chắc do lúc l*m t*nh giường có hơi cọt kẹt, không đủ rộng rãi và mềm mại – thực ra cái giường đó của nó đến cả công chúa hạt đậu cũng làm được một giấc đến sáng.

Thế là nó chọn một cái giường to oạch, vừa mềm mại như bánh xốp.

Vài ngày sau nó lại bác bỏ lựa chọn này, tìm đến tôi nói: Bình thường anh ấy toàn ngủ giường cứng phải không? Mềm quá sợ không quen.

Thế là đổi sang loại cứng. Giờ thì hay rồi, đến nó ngủ không quen, lại phải đổi cái khác.

Tôi lật đống tro, không đáp lời.

Bố "ừm?" một tiếng, nhắc tôi trả lời câu hỏi của ông.

Tôi ỉu xìu: "Bố à, con—"

"Sao lại ngu đến mức này hả? Não bị đứa trẻ trong bụng ăn mất rồi à? Hồi mang bầu đứa trước con còn lanh lẹ lắm mà?"

"Chắc là nó phát tác chậm, giống như bệnh dại ấy. Với lại bố chúng đâu phải cùng một người," tôi lấp l**m yếu ớt. "Não của Thôi Diễm chỉ là đồ trang trí thôi, bố cũng biết mà."

"Chu Quy thông minh hơn con." Bố kiên quyết bảo vệ cháu ngoại.

"…"

"Cuộc hôn nhân đầu của Chu Phù con xem như một cơ hội cho nó thử sai. Vì cái gì chứ? Để sau này con tạo ra một sai lầm lớn hơn cho nó sao?"

"Bố." Đừng nói nữa! Con ghét bản thân mình.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!