*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Từ từ đến gần, ánh mắt Phó Ưng Bạch thoáng hiện vẻ bối rối khó giấu.
"Hai người… thân mật với nhau rồi?"
"Xét về hành vi mà nói, đúng vậy," Tạ Trúc Lan đáp. "Nói chính xác hơn, là chúng tôi đang tái hiện lại bệnh tình của anh."
Tôi lại đeo kính râm vào, đồng thời gọi con mèo kia: "Giao Giao."
Cảm giác thật kỳ lạ, cứ như đang gọi một mảnh hồn xuất ra từ cơ thể mình vậy.
Con mèo Aby từ trên bệ cửa sổ nhìn xuống chúng tôi, vẻ mặt như đang nói: Ngu xuẩn, phiền chết đi được.
Bên cạnh chân nó là một cái ly đế cao, bên trong chỉ còn sót lại một giọt rượu vang đỏ, đỏ au như thể vừa được ai đó hôn một cái vào đáy ly. Nó giơ chân vỗ nhẹ vào đế ly.
Tạ Trúc Lan đứng dậy, cầm chai rượu trên bàn trà rót thêm vào ly, từ phản ứng đến động tác đều thuần thục đến đáng kinh ngạc. Mèo ta đắc chí, thản nhiên uống rượu trong cái ly đó.
Tôi nhìn chằm chằm vào nó, cặp kính râm che đi nửa gương mặt, nhưng ai cũng có thể nhìn thấy vẻ khó hiểu trên nửa gương mặt còn lại của tôi.
"Nó thường xuyên hút thuốc, uống rượu một mình." Bambi giải thích.
"Có phải rất giống em không?" Phó Ưng Bạch hai tay đút túi, ngồi xuống chiếc ghế đơn đối diện.
Tôi hỏi: "Anh huấn luyện nó à?"
Anh ta lắc đầu: "Nó đã 11 tuổi rồi, anh còn dạy được nó cái gì nữa? Chủ nhân trước của nó là chủ sòng bạc."
Tạ Trúc Lan chen vào: "Vì lo cho sức khoẻ của cụ ấy, tháng trước tôi đã đổi rượu thành nước nho, có vẻ nó không phát hiện ra, chỉ than là không đủ độ."
Tán gẫu về con mèo xong, cả ba im lặng một hồi.
Tôi liếc nhìn chồng mình, tâm trạng anh ta có vẻ rất tốt. Hướng gió trong và ngoài nước đã thay đổi hoàn toàn, ánh sáng lại loé lên sau đám mây u ám bao phủ gương mặt anh ta bấy lâu nay.
Qua một loạt thao túng của các phương tiện truyền thông đại chúng, tôn giáo mà người dân bang K tôn thờ đã bị quy kết là một giáo phái cực đoan. Từ đó, bản chất của cuộc chiến này đã chuyển từ cuộc chiến tranh giành độc lập sang cuộc chiến tranh giải phóng.
Thua thảm hại trong trận chiến dư luận, lại liên tiếp gặp bất lợi trên chiến trường, Liên minh miền Nam buộc phải chuyển sang các hình thức kháng chiến quyết liệt hơn. Càng quyết liệt, thì lại càng chứng minh tính không chính thống của tôn giáo bọn họ. Mà 90% dân số của bang K đều là tín đồ, cứ như vậy, toàn dân đều biến thành binh lính.
Toàn dân đều là binh lính, vậy thì quân đội quốc gia cuối cùng cũng có thể "mạnh tay" rồi.
Tạ Trúc Lan lấy hộp thuốc lá từ bệ cửa sổ ra, thấy vậy Phó Ưng Bạch lập tức cảnh cáo: "Đừng hút thuốc, không thấy bụng phu nhân tôi sao?"
Chỉ ba ngày trước, chúng tôi đã công bố một tin vui với công chúng: Tôi đã mang thai.
"Tôi hy vọng khi đứa trẻ này đến với thế giới, điều đầu tiên nó nhìn thấy là một quốc gia đoàn kết và hùng mạnh trở lại," tôi nói với cả nước.
Thực ra khi bác sĩ cười toe toét nói với tôi "Chúc mừng anh, sắp được làm mẹ rồi", điều tôi nghe được lại là "Anh chỉ còn sống được nửa năm nữa thôi". Lúc sinh Chu Quy đã lấy đi nửa cái mạng của tôi rồi, còn để lại cho tôi một vết sẹo. Theo bản năng, phản ứng của tôi vẫn là muốn bỏ đứa trẻ này. Thôi Diễm nói không sai, tôi quả thật là đội trưởng đội phá thai bẩm sinh.
"Mọi người đều đang chúc phúc cho em." Sau khi ống kính rời đi, Phó Ưng Bạch hôn lên trán tôi, bờ môi lạnh lẽo.
"Là chúc phúc cho chúng ta." Tôi sửa lại lời anh ta.
Tôi được yêu mến hơn chồng tôi rất nhiều, trong khi ba năm trước đây, tôi vẫn chỉ là một nhân vật đóng vai fan cuồng của anh ta. Lúc đó, ánh mắt của mọi người đều hướng về anh ta.
Anh ta vui mừng cho tôi, mừng vì may mắn thay tôi không phải kẻ thù của anh ta.
Anh ta tự biết chút suy nghĩ nhỏ nhoi vừa đáng thương vừa buồn cười này của mình đã vô tình lộ ra, thế là vội vàng ngồi xổm xuống ôm lấy bụng tôi, ngẩng mặt lên cười với tôi.
Tôi v**t v* bụng mình, cũng mỉm cười.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!