*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bom khối lượng nhỏ, vì phát hiện sớm, lại nhanh chân chạy nên tôi không sao cả.
Cũng chỉ nằm viện có một tháng.
May mắn là chỉ bị thương do va đập khi bị hất văng và bị chấn động não nhẹ chứ không bị nổ trúng.
Mỗi ngày tỉnh dậy đầu giường đều đầy ắp hoa tươi. Hoa của bố, Phó Ưng Bạch và Chu Phù đều na ná nhau, thuỷ tiên, sơn trà, toàn chọn những loại tôi vẫn hay thích ngắm thích ngửi.
Quan Vọng Tinh thì chỉ gửi cẩm chướng, ngày nào cũng vậy.
Cậu ta kể với tôi, có lần thực hiện nhiệm vụ, cậu ta phải trốn trên xe chở hàng của một người trồng hoa mới thoát khỏi truy lùng. Chiếc xe đó chở đầy loại hoa này.
"Anh vẫn là một người mẹ mà." Cậu ta nói thêm.
"Anh đâu xứng là một người mẹ tốt." Giọng tôi yếu ớt như vừa sinh xong đứa con thứ mười.
Đôi mắt ẩm ướt và ấm áp của cậu ta tròn xoe nhìn tôi: "Anh đã rất can đảm rồi."
Trời ạ, thế gian này hoá ra vẫn có người tin vào mấy lời quỷ quái của tôi.
Thôi Diễm mà nghe được câu này, chắc hắn cười đến dậm chân mất.
À Thôi Diễm.
Có kẻ đã đột nhập vào hệ thống điện tử của nghĩa trang, tra ra lịch hẹn của tôi, còn chôn cả thiết bị hẹn giờ dưới đất. Cục Điều tra nhận định sơ bộ là do tổ chức nước ngoài có mật danh I ở bang K gây ra.
Tôi nuốt miếng quýt Phó Ưng Bạch đút cho.
"Em có gì đáng để người ta nhắm vào chứ."
"Em gặp chuyện trước mộ hắn ta mà."
"Trước mộ hắn ta", Phó Ưng Bạch cố ý nhắc đi nhắc lại mấy lần.
Thôi Diễm thật sự chết dễ dàng như thế sao?
Tôi không đi xem thi thể, bên cảnh sát nói đã kiểm tra DNA, xác nhận đúng là chính hắn không sai. Phó Ưng Bạch vẫn luôn nghi ngờ, tôi cũng vậy. Nhà họ Thôi chỉ trong hai đời đã phát triển được thế lực đến ngày nay, chắc chắn phải có quan hệ ngầm với không biết bao nhiêu bộ phận nội bộ. Ban đầu Phó Ưng Bạch còn ra tay dọn dẹp, nhưng đến cuối cùng cũng chỉ có thể nhắm một mắt mở một mắt như hai đời tổng thống trước. Tôi cũng không phải chưa từng giật dây anh ta đã làm thì phải làm đến cùng.
Nhưng tôi càng để tâm đến việc thủ tiêu Thôi Diễm, anh ta càng thấy khó chịu trong lòng, càng phản đối lời khuyên của tôi, thậm chí còn cãi lại "Em không thể ngừng nhắc đến chuyện đó được sao?"
"Anh cứ coi như hắn đã chết đi," tôi nói với chồng. "Không thì anh đào mộ lên mà xem."
"Hắn đã bị đốt thành tro rồi." Anh ta đáp với thái độ khinh miệt.
Anh ta đến thăm bệnh, chúng tôi chỉ giữ vẻ bình tĩnh đúng mực, giống như một cặp vợ chồng thời xưa kính nhau như khách. Về mối quan hệ giữa tôi và Thôi Diễm, từ quá khứ đến hiện tại, anh ta có rất nhiều suy nghĩ và phỏng đoán, tất cả đều ẩn sâu trong đôi mắt, khiến đôi mắt ấy toát lên vẻ mệt mỏi vì suy tư quá nhiều.
Song, cái đêm tôi xông vào lâu đài cổ ấy, anh ta chỉ hỏi qua loa về ý định của tôi. Như thể sợ hỏi thêm vài câu tôi sẽ không đi nữa vậy. Tôi cũng không giải thích chi tiết, chỉ nói với anh ta "Em đi để mọi việc diễn ra suôn sẻ hơn". Anh ta không muốn tôi đi, nhưng lại không nỡ để tôi ở lại.
Tôi đi đòi lại con trai từ tay Thôi Diễm, không hề tị hiềm anh ta. Thực ra, để khẳng định mình là chồng tôi, là bố của đứa trẻ, anh ta mới là người nên đi. Vậy mà anh ta lại lấy chuyện công vụ không quá quan trọng để tránh né, rõ ràng là tò mò lắm rồi.
Anh ta cho rằng dòm ngó là hành vi của kẻ thấp kém: "Anh còn chưa đủ lòng tin về vị trí của mình trong lòng em sao?"
Tôi hỏi lại: "Nếu đã như thế, vậy thì cái gì mới gọi là dòm ngó đây?"
Anh ta đưa tay v**t v* băng gạc ở gáy tôi, coi như câu trả lời.
Trong quá trình kiểm tra toàn thân sau khi được cứu ra, người ta phát hiện trong tuyến thể của tôi có cấy một con chip gây nhiễu rất nhỏ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!