*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đố vui không có thưởng: Thôi Diễm có dễ chết thế không?
____________
Tôi thường hay được hỏi một câu: Cậu còn muốn gì nữa?
Hàn Đa Khôi đã hỏi tôi câu này, Thôi Diễm cũng vậy, Phó Ưng Bạch cũng thế, lão Hàn, bố Thôi, tất cả đều đã từng hỏi tôi như vậy.
Chỉ có bố tôi là chưa bao giờ hỏi câu này. Ông hiểu rõ đứa con trai này của mình sẽ chẳng bao giờ biết thoả mãn.
Rời khỏi quán sủi cảo, sau khi đã thu xếp ổn thoả cho con trai, tôi gọi điện cho bố.
"Con đang trên đường về nhà, muốn gặp bố."
"Được, bố đang ở trong phòng làm việc."
Khi Thôi Diễm bị đâm, mọi người trong quán đều đồng loạt thò tay vào túi, nhưng ngay lập tức bị hắn dùng một động tác rất nhỏ ngăn lại.
Năm ngón tay hắn túm chặt cán dao, khẽ hút khí: "Tôi muốn giữ lại con dao này."
Rút dao ra sẽ khiến hắn chết nhanh hơn, nhưng vì có con trai ở đây, tôi đã dùng cơ thể che khuất tầm nhìn của nó. Tôi không muốn nó hiểu chuyện gì đang xảy ra.
"Tuỳ cậu."
Tôi bế Chu Quy lên, đi ngang qua hắn. Hắn cúi người xuống, giấu nửa bên ngực đẫm máu sau bàn, gượng cười với nó dù mặt tái nhợt: "Hẹn gặp lại nhé."
Tôi nghiêng người, không cho con nhìn hắn nữa.
Trong phòng làm việc, uống xong nửa tách trà, tôi châm một điếu xì gà của bố: "Con giết cậu ta rồi."
Tôi ôm con được cảnh sát hộ tống lên xe, phía sau là một mớ hỗn độn. Những mảnh kính vỡ vụn bởi đạn toé lên ánh bạc, khói từ bom khói cuồn cuộn bốc lên.
Chẳng bao lâu sau, vài thi thể được lôi ra.
"Chuyện gì xảy ra ở đó vậy ạ?" Chu Quy hỏi tôi.
"Ảo thuật đấy." Tôi đùa cho qua chuyện.
"Gì cơ ạ?" Nó hào hứng ngồi thẳng dậy: "Con muốn xem!"
"Kết thúc rồi." Tôi ôm lấy đầu con trai, áp thái dương nó vào môi mình.
…
Bố tìm tòi trên khuôn mặt tôi, một lúc sau dang rộng vòng tay: "Con muốn bố ôm không?"
Đôi tay vẫn còn săn chắc của ông vươn về phía tôi, nhưng bị tôi đẩy ra: "Không cần đâu, con và Chu Quy đều không sao."
Ông không ép, lại ngồi xuống: "Hồi nhỏ có một thời gian con hay mộng du, còn nhớ không?"
"Có chút ấn tượng."
"Lúc con mộng du, trông giống hệt bây giờ."
"Vậy sao." Sao giờ lại nhắc đến chuyện này nhỉ, tôi miễn cưỡng lấy lệ.
Nhưng ông lại rất hứng thú: "Con đi loanh quanh trước cửa phòng, bố xuống lầu, không dám đánh thức con, hỏi con muốn làm gì? Con bảo muốn cưỡi ngựa, bố liền ngồi xuống, cõng con lên lưng."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!