Cùng một mánh khoé đó nhưng lại không hiệu quả với Thôi Diễm.
Tôi đã trêu chọc Thôi Diễm, kết quả là bị nhét một cái áo phông vo tròn vào miệng, còn bị đánh một trận nên thân.
Hắn nhét một ngón tay vào cơ thể tôi, quát mắng: "Lần sau mà còn như vậy nữa, tôi sẽ l*t tr*n cậu rồi treo lên cây đấy."
Đây là lần đầu tiên hắn bộc phát pheromone trước mặt tôi.
Tôi phải rất cố gắng mới nhổ được áo ra khỏi miệng, hỏi hắn: "Cậu làm sao vậy?"
Hắn cố nén cơn giận, sắc đỏ trên mặt dần phai đi, chỉ còn lại một lớp ửng hồng bất thường.
"Ha ha." Tôi bắt đầu chế nhạo hắn: "Chỉ đánh tôi vài cái mà cậu đã cứng rồi à?"
Hắn nắm lấy cổ áo tôi, đấm thêm vài cú nữa, rồi hả hê ném tôi xuống đất.
"Tôi đang trong kỳ đ*ng d*c, đừng chọc tôi." Hắn cảnh báo.
Hắn bỏ đi với vẻ hung hăng, nhưng lại giống như đang chạy trốn.
Sau khi kết hôn, tôi mới thực sự nhận ra Alpha trong kỳ đ*ng d*c đáng sợ đến mức nào. Tôi thực sự muốn hỏi, kẻ thông minh nào đã phát minh ra cụm từ "l*m t*nh" đầy lừa đảo này. Những gì tôi và Hàn Đa Khôi làm trên giường không thể gọi là l*m t*nh, mà phải là một cuộc tàn sát đơn phương từ phía hắn.
Vì sợ tôi không chịu nổi, Hàn Đa Khôi sẽ dùng thuốc ức chế. Nhưng thuốc không giúp ích được gì nhiều, pheromone yếu ớt của tôi không thể xoa dịu được hắn. Hắn như một con thú điên cuồng bị giam cầm, bất an, yếu đuối, điên loạn, đầy oán hận, hung hãn xâm phạm tôi.
Mỗi lần làm xong, tôi đều như vừa chết đi sống lại.
Khoang sinh sản của tôi đã từng bị tổn thương nghiêm trọng một lần. Thực sự đau đớn vô cùng, tôi đã khóc ngay tại chỗ, vừa khóc vừa cầm bình hoa bên giường đập vào đầu Hàn Đa Khôi.
Ngoài giường tôi như một ác ma, nhưng trên giường tôi yếu ớt không chịu nổi một đòn.
Cũng chính lần đó, một Chu Phù vốn dĩ nhút nhát, hay do dự thiếu quyết đoán, đã vội vã từ nơi xa trở về trong đêm, quyết tâm đưa tôi về nhà ở.
Lúc đó, Hàn Đa Khôi đầu quấn băng như một cái bánh chưng, đã xin lỗi hai lần, nhưng Chu Phù vẫn anh dũng che chắn cho người anh không thể khép chân lại được, rồi gây sự với hắn: "Anh trai tôi là Beta! Beta! Anh có quyền gì mà giày xéo anh ấy như vậy?! Anh có biết chỗ đó của anh ấy nhỏ đến thế nào không? Anh đã nghe nói về đường ruột cừu chưa? Đã thấy bụng chim sẻ chưa?
Anh lại… anh lái xe tăng vào đó!"
"Thôi đi." Tôi nghiến răng ngồi dậy, kéo tay nó.
Mặt mũi đã mất hết rồi.
Hàn Đa Khôi ban đầu còn ủ rũ, nhưng khi nghe câu nói đó, mắt hắn lập tức trợn ngược: "Sao cậu biết rõ thế? Cậu đã vào đó rồi à?"
Phòng ngủ có bố cục đối xứng, bên trái đầu giường có một bình hoa, bên phải cũng có một bình hoa. Khi nghe thấy lời phỏng đoán táo tợn như vậy, Chu Phù dứt khoác nhảy sang đầu giường bên kia.
Hàn Đa Khôi lĩnh đủ hai bình hoa.
Thôi Diễm chắc chắn xứng với cái danh "phần tử bạo lực". Tôi đã từng chứng kiến hắn đánh nhau đẫm máu, ra tay tàn độc, chẳng chừa một ai.
Nghĩ lại thì sau đó, thật không thể tin được trong kỳ đ*ng d*c hắn đã kiềm chế được mà vội vàng bỏ đi. Có lẽ lúc đó hắn thực sự rất yêu tôi.
Bây giờ hắn lại ép buộc tôi sinh con cho hắn.
Lý do duy nhất có thể giải thích được là sau bốn năm, hắn không còn yêu tôi nhiều như trước nữa. Theo lẽ thường, tình cảm nên bền vững hơn h*m m**n về thể xác, nhưng với hắn thì ngược lại.
Hắn kéo tuột quần tôi xuống, dùng một ngón tay làm dẫn dắt, đưa cơ quan sinh dục vào trong.
Pheromone thuốc lá bao trùm lấy tôi, thiêu đốt xung quanh.
Ánh mắt hắn cũng thay đổi, đồng tử đỏ ngầu, nhìn dáng vẻ như cũng sắp không thể nghe thấy gì nữa. Không còn đường lui, tôi chỉ có thể trốn sang một bên tay vịn. Hắn bắt lấy hông tôi, thân thể lắc lư vài cái, mạnh mẽ chen vào rồi bắt đầu đẩy mạnh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!