*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thuở bé, thời gian chậm chạp trôi qua cứ như con rệp dưới chân người chạy marathon. Mỗi ngày dài như vạn dặm, chẳng thể thấy điểm dừng. Nghe các cụ kể về tuổi thơ của mình, tôi cứ ngỡ họ đã sống đến cả ngàn năm, thời thơ ấu ấy cũng kéo dài hàng trăm năm. Tôi cũng nghĩ mình sẽ mất ngần ấy thời gian để lớn lên, lòng luôn mong mỏi sớm được lớn khôn, được độc lập, được xây dựng một ngôi nhà to lớn của riêng mình.
Khát khao ấy mãnh liệt đến nỗi tôi bắt đầu thiết kế "ngôi nhà" đó từ rất sớm, cứ vẽ đi sửa lại. Đến năm 18 tuổi, bản vẽ của tôi đã khá hoàn chỉnh.
Tôi đã từng cho Thôi Diễm xem bản thiết kế nội thất đó, nhưng rồi tờ giấy ấy đã biến mất.
Lâu đài cổ có tổng cộng bốn tầng. Thôi Diễm đã cải tạo triệt để từ tầng hai đến tầng bốn, biến những thiết kế trên giấy của tôi thành hiện thực, không sai một li.
"Đợi khi nào rảnh tôi sẽ dẫn cậu ra vườn hoa ngắm cảnh." Trong phòng sinh hoạt tầng hai, sau khi ghi điểm, hắn dựng gậy bi
-a lên mỉm cười nhìn tôi.
Tôi quấn chiếc áo choàng mình mang theo lúc đến, bên trong chẳng mặc gì. Trong phòng hơi lạnh, tôi khẽ run dưới lớp áo choàng.
Mỗi lần gặp mặt, Thôi Diễm luôn khiến tôi tổn thất thứ gì đó.
Trên sân khấu phủ màn đỏ hệt như chiếc giường cưới khổng lồ, sau khi bị hắn thoải mái trút hết d*c v*ng lên người, tôi mò mẫm trong bóng tối nhặt quần áo mặc vào. Nhặt một cái, đã rách. Nhặt cái khác, càng không thể mặc. Có vài lỗ thủng tôi không thể nhớ nổi đã bị xé rách thế nào. Hắn còn để lại vô số dấu vết nguyên thuỷ trên người tôi, những vệt tinh khô cứng đọng lại, tất cả đều mang mùi vị của hắn.
Thảm thiết nhất phải kể đến chiếc q**n l*t treo lủng lẳng như lá cờ trắng đầu hàng ở góc tivi.
Giữa chừng tôi ngất đi, lúc tỉnh lại đã thấy hắn đứng chắn trước tivi, hông đưa đẩy dữ dội, đang th* d*m trước hình ảnh gương mặt tôi trên màn hình.
Tôi yếu ớt mở miệng, định gọi hắn. Nhưng sau khi một dòng t*nh d*ch đặc quánh phun lên, lời nói đã chuyển thành tiếng r*n r* nguyền rủa, lập tức bị tiếng tivi át đi.
Hắn quay người lại, lại cưỡi lên, g*m c*n từng chút một. Mỗi khi hắn cử động, tôi lại càng nổi cơn tam bành. Chẳng mấy chốc hắn đã lại c**ng c*ng, bắt đầu cọ xát giữa khe mông tôi.
Chúng tôi l*m t*nh liên tiếp hai lần, cường độ ngày càng tăng. Hình ảnh trên tivi rõ ràng k*ch th*ch hắn rất nhiều, càng bị k*ch th*ch hắn càng muốn xem, trút hết cơn giận dữ trong lòng vào g*** h** ch*n tôi.
Tôi bị hắn làm cho hai chân giạng rộng, không còn sức khép lại, lỗ hậu mềm nhũn tiết ra chất lỏng đục ngầu.
Hắn chán ngấy việc chỉ ở bên trong, cọ xát đến khi c**ng c*ng trở lại, lại chuyển sang khe đùi. Khe đùi đã bị trầy da, chỉ cần chạm vào là đau. Tôi gắng gượng nâng chân quắp lấy eo hắn, rất khó khăn mới đổi được tư thế. Chỉ riêng động tác này cũng đã tiêu hao hết sức lực, sau một hồi tôi chỉ có thể nằm thở hổn hển trên ngực hắn.
Hắn để mặc tôi vụng về bò trên người, trong lúc đó bóp má tôi: "Sao lại nhiệt tình thế?"
Tôi không lên tiếng, mông tiếp tục nhích về phía trước. Hắn dần thấy sai sai, giữ chặt tôi lại.
"Ồ, cậu muốn ngồi lên mặt tôi à?"
"Tôi còn muốn bắn lên mặt cậu nữa kìa." Tôi nghiến răng ken két.
Phàm là kế hoạch thì không nên tiết lộ quá sớm. Trong cơn tức giận và xấu hổ, tôi quên mất bài học đã trải qua, lại càng quên rằng kẻ dưới thân mình là Thôi Diễm – một con ngựa hoang bất trị.
Vừa dứt lời, tôi bị hất ngay xuống đất, lưng dưới đập mạnh xuống sàn, trong giây lát mất hết ý thức. Nhân cơ hội đó, hắn dùng hai đầu gối kẹp chặt vai tôi, giam cầm tôi dưới háng mình.
Một mùi tanh nồng ập vào mặt, tôi vội vàng quay mặt sang một bên, nhưng nửa mặt còn lại không thể tránh khỏi đối diện với hắn.
"Đừng…"
Một cây thịt to lớn đập mạnh vào nửa mặt còn lại, vừa nặng vừa đau, t*nh d*ch bắn tung toé khắp cổ, vài giọt còn theo hàm răng run rẩy trôi vào miệng.
Tôi cắn chặt môi, dù hắn có cạy hàm cũng không chịu mở ra. Không thể đưa vào được, hắn do dự một chút, rồi bắt đầu uyển chuyển đưa hông, bắt chước động tác g*** h*p chọc vào giữa hai môi tôi.
Ban đầu là nhẹ nhàng chậm rãi, so với xâm phạm thô bạo thì càng giống như trêu đùa, nhưng cũng đủ khiến tôi khổ sở. Vật của hắn quá to cũng quá cứng, giống như có thể đâm thủng mặt tôi bất cứ lúc nào. Tôi hoảng loạn đến mức đầu óc quay cuồng, muốn trốn nhưng lại bị bóp cổ, vùng vẫy chỉ để đổi lấy những cú đập mạnh hơn, cảm giác nhục nhã càng tăng gấp bội.
Chẳng bao lâu sau, đôi môi không còn làm hắn thoả mãn nữa, thế là hốc mắt, má, tai, trán đều bị hắn cọ xát khắp nơi.
Đối mặt với một Alpha tàn bạo, điều duy nhất tôi có thể làm là chịu đựng, nhắm chặt mắt, cắn chặt răng, mặt bị tát sang trái rồi sang phải, cuối cùng bị hắn bắn đầy mặt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!