*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Vẻ mặt của những người khác: Tha cho chúng tôi đi.
Lão Hàn đưa mắt nhìn quanh phòng, cúi đầu suy nghĩ một lúc, cuối cùng bảo mọi người ra ngoài.
"Cậu ở lại." Ông nói với tôi.
Chưa đầy mười giây sau, trong phòng họp chỉ còn lại hai chúng tôi.
Ông: "Cậu nghĩ ta sắp không còn sống được bao lâu nữa, biết đâu ngày nào đó sẽ đột ngột đi đời nhà ma—"
Tôi: "Xin đừng nói vậy."
Ông: "Ta không mang theo máy ghi âm đâu, không cần khách sáo thế."
Tôi lộn hết các túi ra cho ông xem: "Tôi cũng không mang theo. Ngài nghĩ tôi muốn lật đổ anh ta sao? Dù sao anh ta cũng là con trai ngài mà, sớm muộn gì tài sản của ngài cũng thuộc về anh ta thôi."
Ông quay mặt đi thở dài, rồi quay lại nhìn thẳng vào mắt tôi nói: "Ta ước gì đứa trẻ đó là con ruột của hai đứa các cậu."
Tôi: "Ngài cứ coi nó như con ruột là được."
Ông lập tức nổi giận: "Ta biết ngay mà, cậu muốn đổi tên công ty thành họ Chu phải không?"
Tôi nhanh chóng đáp lời: "Tôi không có ý đó, nhưng nếu ngài muốn bán công ty thì…"
Ông: "Cậu nói gì đấy, nói lại xem nào?"
Tôi: "Tôi chúc ngài sức khoẻ dồi dào."
Ông: "Mục đích thực sự của cậu là gì?"
Tôi: "Anh ta là đối thủ của tôi."
Hàn Đa Khôi rắp tâm trả thù tôi, tôi vốn định dùng từ "kẻ thù", nhưng đồng thời lại không muốn phân định ranh giới rõ ràng với lão Hàn, thế là chọn một cách diễn đạt ôn hoà hơn.
Ông suy nghĩ một lúc: "Năng lực của nó không đủ để trở thành đối thủ của cậu đâu. Hơn nữa, việc Phó Ưng Bạch đắc cử tổng thống là điều chắc chắn rồi, cậu đã thắng, không phải sao?"
Nhưng chỉ cần là đối thủ, tôi sẽ không để lại cho hắn bất kì cơ hội nào.
Cuộc trò chuyện đã đi vào ngõ cụt, nói thêm cũng không phải, tôi lấy một điếu thuốc ra hút, còn ông thì quay mặt đi.
"Bố, con rất quý bố." Sau khi hút xong một điếu thuốc, tôi nói một câu không đầu không đuôi.
Ông hơi ngạc nhiên, quay lại nhìn tôi.
"Ta cũng rất quý con, nhóc Beta ạ, nhưng con thực sự rất đáng ghét." Ông xoay xoay cốc nước trong tay. "Con và Hàn Đa Khôi chẳng ai nợ ai cả, nó phụ thuộc vào con, con không yêu nó, chuyện này không thể làm gì được."
"Hôm đó trên đường, anh ta đẩy con về phía xe tải, người phải chết lẽ ra là con."
"Đã gần bốn năm rồi, nó vẫn chưa tái hôn," ông xác nhận nói. "Nó còn yêu con hay không, ta không chắc, nhưng có một điều rất rõ ràng, con vẫn rất quan trọng đối với nó, trong lòng nó vẫn còn một khoảng trống mà không ai khác có thể lấp đầy được."
"Tống Sở yêu bố." Tôi đột nhiên nói.
Bọn họ đều có tình ý với nhau, chỉ là có một bên ít hơn một chút mà thôi.
Lão Hàn cụp mi nhìn xuống bàn.
"Ta biết."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!