*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ông tiều tuỵ đến cực điểm, nàng Hằng Nga trước mặt trông như đã 200 năm chưa được nếm một miếng bánh trung thu, cả thỏ ngọc và Ngô Cương đều đã rời bỏ ông. Dù tiều tuỵ đến vậy, ông vẫn ngẩng cao cổ như một con thiên nga kiêu hãnh.
Ông nhìn tôi chăm chú một lúc, rồi khẽ nghiến răng: "Cậu ghi hình thế nào rồi?"
Ông đã đoán được hành động của tôi.
"Ngài ấy à, lúc thông minh thì thông minh thật, nhưng khi mờ mịt cũng mờ mịt thật." Tôi cười ha hả: "Vậy ông ấy vẫn chưa biết gì sao?"
"Ông ấy" ở đây chỉ lão Hàn.
Dĩ nhiên rồi, giờ thì mọi chuyện đã rõ.
Tống Sở vươn cổ, hơi cụp mi xuống, tỏ vẻ khinh thường, không đáp lời.
"Vì sao phải trả giá lớn như vậy?"
Ánh mắt ông lướt qua, dường như đang cân nhắc có nên tiết lộ sự thật cho tôi hay không: "Ta cần lập công chuộc tội."
Một đáp án mơ hồ, đến lượt tôi phải đoán.
Tôi đoán, lại liên quan đến tiền.
Tống Sở ham tiền, đây không phải là điều bí mật gì.
Tôi đã từng tham dự tiệc sinh nhật của ông với tư cách là con dâu. Đến phần ước nguyện, tất cả đèn đều tắt, chỉ còn lại ánh nến, khuôn mặt ông dưới ánh nến trông lạnh lẽo như ngọc. Tôi tập trung chú ý vào đôi môi khẽ mấp máy đó, cố gắng quan sát rồi nhận biết khẩu hình.
Nhìn đi nhìn lại, chỉ thấy được một chữ.
Hàn Đa Khôi nói với tôi, mỗi năm mẹ hắn đều ước nguyện như vậy.
Tống Sở còn có một câu châm ngôn: Giàu có ngàn thu vạn đại, nghèo thì không quá ba đời.
Lão Hàn chưa bao giờ cảm thấy việc vợ mình sa vào tiền bạc là chuyện tục tằng hết cỡ, trái lại điều này còn khơi gợi lòng thương xót của ông đối với Tống Sở. Tống Sở lén lút lấy cắp đồ của ông để đi lấp đầy cái hố không đáy của cơn ác mộng thời thơ ấu, ông thấy, nhưng vẫn im lặng, chỉ mỉm cười.
Nhưng để đến mức phải lập công chuộc tội, chắc hẳn Tống Sở đã làm chuyện gì đó rất quá đáng, không phải rửa tiền lớn thì cũng là bán khống… Này thì không quan trọng, tóm lại là đã khiến lão Hàn nảy sinh ý định từ bỏ ông.
Từ khi bước chân vào chính trường, tôi ít dành tâm sức vào chuyện ở công ty, hoá ra thời gian gần đây tình hình trở nên căng thẳng là vì vị lớn tuổi này.
"Sao ngài không…" tôi chạm nhẹ vào môi, lúc trước ông đã dùng một nụ hôn để thu phục lão Hàn: "Không còn hiệu quả nữa à?"
Ông khẽ hừ một tiếng.
"Phó Ưng Bạch sẽ sớm trở lại thôi."
Ông nhìn tôi chăm chú một lúc: "Cậu thấy oan ức thay cậu ta à? Trên chiến trường chẳng có ai đúng ai sai, ta còn phải xin lỗi sao?"
"Xin lỗi ư? Kẻ chiến thắng không cần nghe lời xin lỗi." Tôi nói một cách độ lượng, đồng thời vỗ nhẹ vai ông: "Tôi cũng từng nghĩ đến việc giết Hoắc Anh đấy, nhưng ngài mới thực sự có gan, dám làm thật."
"Tình nhân của cậu không những làm hỏng việc mà còn thiếu cả đạo đức nghề nghiệp nữa."
"Hắn ta là một kẻ lưu manh, ngài biết mà."
"Thật không công bằng, Chu Tương, cậu đi cửa sau."
"Thôi đi, cửa sau mà lão Hàn mở cho ngài còn nhiều hơn cả số lỗ trên vòi sen trong phòng tắm nhà tôi. Thế giới này chẳng phải được tạo thành từ một cánh cửa trước và vô số cánh cửa sau đó sao?"
"Hiểu rõ đường đi nước bước như vậy, chẳng trách sao trước khi đi cửa sau chỉ biết khóc nhè." Ông đáp trả.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!