Chương 33: (Vô Đề)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tôi đã bỏ lỡ buổi biểu diễn của Chu Quy.

Khi về đến nhà, tình trạng của tôi vô cùng tồi tệ. Chẳng thể cất nổi tiếng, chân bước đi không nổi, tôi đành phải nhờ người hầu đón con trai về.

Qua điện thoại, người hầu báo rằng nó không chịu về, nhất quyết đòi tôi phải đến đón.

Địa điểm biểu diễn nói xa thì không xa mà nói gần cũng chẳng gần. Sau một hồi do dự, tôi quyết định không lái xe.

Khi khập khiễng đến nơi, tôi nhìn thấy một quả chanh khổng lồ cô đơn nổi bật giữa hàng cây xanh mờ ảo.

Không thể nhìn rõ khuôn mặt nhỏ bé bên trong, tôi đoán chắc nó đang giận tôi. Chần chừ một lúc, tôi bước lại gần.

Mặt nó không biểu lộ cảm xúc, giọng nói cũng bình thản đến mức không giống một đứa trẻ: "Chú đến muộn rồi."

Cổ họng tôi sưng tấy, chỉ có thể ậm ừ đáp lại.

Cổ họng sưng tấy, răng cũng nhức nhối. Do thiếu kinh nghiệm, cái khoá kéo cứ trượt khỏi kẽ răng, lại còn dính nước bọt, mỗi lần ngậm lại càng khó khăn hơn. Cuối cùng tôi buộc phải dùng đến lưỡi.

Tôi chỉ miễn cưỡng nuốt được một nửa thứ đó của hắn, nuốt được nửa thì miệng đã tê rần. Hắn nắm chặt cổ tôi, ép tôi từ từ nuốt hết.

Cổ họng bị căng ra đến cực điểm, d**ng v*t to lớn đè ép lưỡi ra vào, càng lúc nước bọt càng nhiều, mỗi cú thúc đều phát ra âm thanh nhớp nháp.

"Chú đã làm gì vậy?" Chu Quy cắt ngang dòng hồi ức ác mộng của tôi.

Làm gì ư, tôi chính là cái tân ngữ bị làm đó.

Thấy tôi thực sự không chịu nổi, Thôi Diễm tỏ ra rất nhân đạo, đổi từ một lần trả nợ thành trả góp, chia làm 7 lần, còn lại 6 lần.

Trong khi hắn đang tự đắc với cái mưu mẹo nhỏ nhặt đó, hắn ôm tôi vào lòng, chậm rãi ra vào. Chỉ cần tôi lộ chút dáng vẻ suy tư là lập tức bị thúc vào dữ dội như mưa bão. Cố chống chọi vài lần, tôi rốt cuộc cũng kiệt sức, tứ chi mềm nhũn, thân thể hoàn toàn bị động theo nhịp lên xuống của hắn. Đối với những điều khoản ngang ngược của hắn, tôi chỉ có thể ậm ừ gật đầu, chẳng thể cãi lại nửa lời. Nhớ đến vẻ mặt đắc ý của hắn, tôi tức đến nghiến răng.

Quá đắc chí, hắn quên mất rằng tôi vốn chẳng có cái thứ cao quý gọi là tinh thần hợp đồng. Nực cười thay, làm sao tôi có thể ngoan ngoãn chui vào lòng hắn hết lần này đến lần khác chứ. Cách trả nợ hiệu quả nhất chẳng phải sớm giải quyết chủ nợ luôn sao?

"Đi làm." Tôi tìm một cái cớ chung chung của các bậc phụ huynh.

Đứa trẻ nhìn tôi chằm chằm: "Chúng ta rất giàu mà."

Nó bảo tôi đừng đi làm nữa.

Tôi sững người, rồi bế thốc nó lên, hướng về nhà.

Cánh tay nhỏ bé không tương xứng với thân hình quả chanh vòng qua cổ tôi, khuôn mặt lắc lư đón gió: "Tại sao vẫn phải đi làm?"

"Đương nhiên là để…" Tôi quả thật không biết dỗ trẻ con: "Để con trở thành đứa trẻ độc nhất vô nhị."

"Độc nhất vô nhị là gì?"

"Là đặc biệt nhất, chỉ có một, không có cái thứ hai." Tôi giải thích theo đúng nghĩa đen.

"Chỉ có mẹ, không có bố, có tính không?"

Tôi dừng bước: "Con nói gì cơ?"

Nó nhìn tôi với vẻ khó hiểu: "Chỉ có một, không có cái thứ hai mà."

"Còn câu trước đó?" Nó gọi tôi là mẹ. Cảm giác được gọi là mẹ thật kỳ lạ, không biết nên gọi là tuyệt vời hay đơn thuần là kỳ quặc, tôi muốn xác nhận lại lần nữa.

"Chỉ có mẹ thôi." Nó ngập ngừng một lúc rồi bổ sung: "Mẹ ạ."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!