*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Người nhà họ Hàn đứng vây quanh giường, nhìn tôi bằng ánh mắt như đang ngắm động vật trong sở thú.
Tôi vừa mới tỉnh dậy, tay chân lạnh cóng, người có hơi ngu đần.
Tống Sở ngập ngừng mở lời: "Cậu… đổi nghề à?"
"Hôm qua mới thấy nó trên tivi," lão Hàn tiếp lời, "hoặc là kiếm thêm, hoặc là đi tìm cảm giác mạnh."
Chỉ có Hàn Đa Khôi liếc mắt nhìn thấu nội tình: "Con ếch lang thang mang theo cái của quý chạy về rồi à?"
"Từ khi ly hôn, miệng mày càng ngày càng thối!" Lão Hàn trách mắng con trai, rồi quay sang hỏi tôi: "Nhà thổ nào phục vụ tệ thế, đến cả rượu và thức ăn cũng không có à?"
Tống Sở: "Ai mà ngọt miệng bằng ông được."
Ba người mồm năm miệng mười, ríu rít không ngừng, cả căn phòng tràn ngập bầu không khí hả hê trên nỗi đau của người khác.
Hôm nay người nhà họ Hàn đặc biệt đoàn kết, nụ cười chuyền từ mặt người này sang mặt người kia như chơi trò chuyền hoa, vừa biến mất trên khuôn mặt này đã xuất hiện trên khuôn mặt khác, mỗi nụ cười đều mang một hương vị độc đáo. Tống Sở là nụ cười lạnh lùng của kẻ đứng ngoài cuộc, lão Hàn là như thể vừa thấy đứa trẻ đá bóng bất cẩn ngã lăn quay ra bùn, còn Hàn Đa Khôi thì rất có thể đang tưởng tượng rằng tôi đã hối hận đến mức ruột gan đều xanh vì chuyện ly hôn.
"Tôi… Các người…" Giờ khắc này, dù có biện bạch thế nào cũng không thể thay đổi được sự thật rằng tôi đã bị một vố đau. Điều đáng tức hơn nữa là, sau khi ăn quả đắng còn phải nhận thêm một phần "combo gia đình" nữa: "Không đi làm à?"
Điều khiến tôi không cam tâm nhất là Tống Sở có tư cách gì mà chỉ trỏ tôi chứ, đều là cáo già ngàn năm cả, ông giả làm đạo sĩ gì chứ.
"Bọn ta coi trọng gia đình hơn." Lão Hàn nói.
À đúng rồi, gia đình Corleone* cũng rất coi trọng gia đình đấy.
Corleone
Gia đình Corleone trong bộ phim "The Godfather" (Bố Già) của Mario Puzo. Gia đình Corleone nổi tiếng với các hoạt động trong thế giới ngầm và có nhiều hoạt động phi pháp, mặc dù họ cũng có những giá trị về gia đình và lòng trung thành.
Tôi nhắm mắt lại một cách an nhiên, tỏ vẻ người trong sạch tự nhiên trong sạch. Đối mặt với tranh cãi không giải thích được, biện pháp tốt nhất là giả chết.
"Nó bắt đầu giả chết rồi." Tống Sở lập tức nói.
… Đồng loại sao phải tương tàn chứ?
"Đi thôi, để nó nghỉ ngơi đi." Ông lại nói.
Tiếng bước chân lộn xộn dần xa, ước chừng đã đến cửa, tôi – kẻ đã chết này bỗng mở miệng: "Muốn ăn thêm chút nữa."
Lão Hàn cười khúc khích.
Một lúc sau, Hàn Đa Khôi bưng thức ăn vào, còn lấy thêm một cái gối kê lưng cho tôi.
"Làm món em thích ăn đấy, nhưng đầu bếp đã đổi người khác rồi." Hắn từ đi đứng đến cử chỉ đều rất ung dung. Những năm gần đây hắn đã trưởng thành hơn, cũng thay đổi khá nhiều.
Đã thay đổi, nên cả hai cũng chẳng còn gì để nói.
Tôi cúi đầu ăn trên chiếc bàn nhỏ đã được dựng lên, tập trung vào món ăn, vừa ăn vừa thỉnh thoảng khen ngợi vài câu.
Bây giờ tôi là khách, cần phải có chút lễ độ này.
"Cậu ta về rồi sao?"
"Anh chưa tái hôn à?"
Ăn được nửa chừng, hai người đều không hẹn mà cùng hỏi đối phương, vừa hỏi xong lại đồng thời im bặt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!