*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bóng tối xoá nhoà dòng chảy thời gian, cũng làm mờ đi ranh giới của không gian. Cảm giác bị trói buộc càng khiến tôi nghẹt thở, người như bị nén lại rất nhỏ, biến thành một con sâu, bò trườn vô vọng trong đường hầm tăm tối, bất cứ thứ gì lao tới cũng có thể nghiền nát tôi.
Dù vậy, tôi vẫn dùng hết khả năng cố gắng ước lượng thời gian. Lúc bị bắt tôi vừa ăn xong bữa trưa, giờ đã đói cồn cào, vậy chắc đã trôi qua ít nhất bốn năm tiếng.
Không chỉ đói, cổ họng cũng khô rát, lưng ướt đẫm mồ hôi… Cơn mệt mỏi cắt đứt mọi suy nghĩ trong đầu.
Bụng đột nhiên kêu lên một tiếng, cùng lúc đó là tiếng chốt cửa mở. Một người bước vào phòng, tôi âm thầm đếm tiếng bước chân, tám bước, tiếng ghế đối diện kéo ra rột rạt, sau đó là tiếng bọc ghế cót két dưới sức nặng của cơ thể.
Tôi cố gắng thẳng lưng, dùng chút tự trọng còn sót lại xoa dịu tình cảnh thê thảm của mình.
Người đối diện cười khẩy một tiếng.
Chỉ qua tiếng cười đó, tôi đã nhận ra hắn, vẫn là cùng một người, rồi lại giống như có gì đó thay đổi. Hắn cười đến lạnh lùng khinh miệt, trước kia hắn chưa bao giờ cười như thế.
Đầu gối khép lại bị đá mạnh ra, cả người lẫn ghế rung lên, tôi không kịp để ý đến hai chân bị ép mở ra, chỉ cuống cuồng tìm điểm tựa trên sàn.
Vừa giữ được thăng bằng, tôi định khép chân lại nhưng không thể, hắn giẫm một chân lên, đè chặt đầu gối tôi xuống.
Lực tác động quá mạnh, lưng tôi cong lại, mồ hôi lăn dài trên má.
Có lẽ vì đã lâu không gặp, Thôi Diễm giằng co hồi lâu mới lên tiếng: "Biết tại sao tôi bịt miệng cậu lại không? Tôi đã từng muốn cậu xin lỗi đấy, Chu Tương. Nhưng mấy lời từ miệng cậu ra chẳng khác gì đánh rắm cả. Trước kia tôi yêu cậu, mấy lời vô nghĩa đó còn đáng giá vài đồng. Bây giờ dù cậu có quỳ xuống sám hối, khóc lóc nói "Chồng ơi em sai rồi", tôi cũng chẳng muốn nghe lấy một câu."
Chiếc ghế đối diện "kít" một tiếng, ngay sau đó hơi thở nóng hổi phả lên cổ. Hắn áp sát, môi lướt dọc cổ tôi lên xuống, để lại những dấu vết ẩm ướt.
"Tận hưởng bài học này cho kỹ đi."
Một tiếng bíp vang lên, hắn bật công tắc. Lúc này tôi mới nhận ra có một quả trứng rung trong hậu môn mình.
Trong thời gian bị giam cầm, sự chú ý của tôi quá phân tán, tai lắng nghe động tĩnh xung quanh, mũi đánh hơi, thuốc mê vẫn còn tác dụng… Tôi đã bị c** q**n từ lâu, còn bị tách mông nhét thứ gì đó vào.
Tôi run lên, má nóng bừng, đầu ù ù như sắp nổ tung.
Tiếng cửa mở, hắn lại đi ra ngoài.
Tôi từng đọc một cuốn sách về luyện ngục, nói rằng khi mới xuống địa ngục con người bị trăm ngàn cực hình giày vò từ trong ra ngoài, chỉ thấy mỗi ngày trôi qua như là cả năm trời. Nhưng dần dà, cùng với sự chết lặng tăng dần, năm và ngày đã chẳng còn gì khác biệt.
Hắn rời đi bao lâu, tôi hoàn toàn không biết, giống như là rất lâu, lại như thể chưa từng rời đi. Ý thức có lẽ đã mất từ lâu, khi cửa phòng mở lại, tôi đã chết một nửa, toàn thân ướt đẫm, th*n d*** lầy lội.
Quả trứng rung kia từ đầu đến cuối chưa từng ngừng lại, sau hơn 3 năm xa cách, hắn vẫn nhớ chỗ yếu của tôi. Nó rung liên tục vào đúng điểm nhạy cảm, giữa chừng còn bị tăng lên mức cao hơn.
Từng cơn sóng liên tiếp k*ch th*ch d**ng v*t không ngừng c**ng c*ng, bị kẹt chặt trong chiếc quần vải bó sát. d**ng v*t c**ng c*ng đến không thế cứng hơn cọ xát vào khoá quần qua lớp q**n l*t mỏng, nóng rát và đau đớn.
Hậu môn từ ngứa râm ran dần dần chuyển sang tê dại, cảm giác trướng đầy khiến tôi vặn vẹo. Ban đầu tôi còn theo bản năng kẹp chặt mông, cố gắng không làm bẩn quần, nhưng rồi chẳng mấy chốc lực bất tòng tâm. Thành ruột bị ngược đãi đến mất đi tri giác, lỗ hậu như cái miệng không thể khép lại, liên tục phun ra từng đợt dịch thể không thể kiềm chế.
Mặc kệ đi, bẩn thì cũng đã bẩn rồi, bẩn một chút cũng là bẩn, bẩn hoàn toàn cũng vậy thôi. Sau trứng rung sẽ là gì đây? Gậy massage, hay cái của hắn? Cứ việc đến đây đi, tôi chỉ sợ hắn không làm chết tôi thôi.
Ý nghĩ vừa nảy sinh, cơ thể đã lập tức mất kiểm soát. Phía sau tuôn chảy ồ ạt, đằng trước tần suất xuất tinh cũng tăng lên. Tôi không còn cảm thấy đau đớn nữa, chỉ c**ng c*ng, giải phóng, mềm nhũn rồi lại cứng… cho đến khi không còn gì để b*n r*.
Toàn bộ q**n l*t đều lạnh toát, như một con rắn quấn quanh hông.
Cực hình tột cùng khiến tôi bật cười điên dại.
Dù miệng bị băng keo bịt kín, tôi vẫn như cũ cười ha hả. Tiếng cười điên cuồng mơ hồ như một con quỷ bị đánh đến máu thịt be bét, lê lết cái xác đã biến dạng đi đấu đá lung tung.
Hắn có thể giam cầm tôi, nhưng cũng chỉ đến thế mà thôi.
Mà khi ngón tay Thôi Diễm v**t v* khuôn mặt, tôi mới nhận ra mình đang khóc.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!