*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trong cuộc tranh cử, Phó Ưng Bạch có hai đối thủ: Hoắc Anh và Phong Khải Minh.
Hoắc Anh vẫn đang đương nhiệm, được nhà họ Hàn và Đảng Tự do nâng đỡ làm tổng thống. Trong những năm ông ta cầm quyền, tỷ lệ lạm phát và thất nghiệp không ngừng tăng cao, các hứa hẹn trước khi nhậm chức cũng không thực hiện được. Tuy nhiên, các nhóm lợi ích đứng sau ông ta rất mạnh, nên dù đã mất đa số ghế trong cuộc bầu cử giữa nhiệm kỳ, ông ta vẫn còn nhiều lá bài tẩy, khó mà đoán được điều gì sẽ xảy ra cho đến phút cuối.
Phong Khải Minh cũng là người của Đảng Cộng hoà, lại có chủ trương phù hợp với lý tưởng chính trị của đảng hơn nên cũng đạt được nhiều sự ủng hơn trong nội bộ. Ông ta từng là đối thủ mạnh nhất. Từng là. Song, số phiếu bầu của ông ta luôn bị nghi ngờ là có gian lận. Sau khi được tôi tốt bụng phát hiện và chứng thực, dứt khoát giúp ông ta "bơm" thêm một lượng phiếu lớn, dẫn đến vụ bê bối "cửa bơm phiếu". Tiếp đó, ông ngoại nhờ cấp dưới cũ làm việc tại toà án điều tra lại các vụ hối lộ trước đây của ông ta, sự việc này được gọi là "cửa hâm nóng". Hai "cánh cửa" này đã chặn Phong Khải Minh ngay từ vòng sơ tuyển.
Trong ba người này, Phó Ưng Bạch trẻ tuổi nhất, kinh nghiệm ít nhất, nền tảng cũng mỏng nhất. Muốn giành chiến thắng, anh ta buộc phải mở ra lối đi riêng.
Anh ta cần phải tạo ra sự khác biệt rõ rệt với những chính trị gia kỳ cựu như Phong Khải Minh và Hoắc Anh. Nhãn mác của anh ta là người xuất thân bình dân theo đuổi mộng tưởng, người bạn chân thành của nhân dân, chiến binh thực sự đặt lợi ích của người dân lên hàng đầu, đối lập với sự cố định giai cấp và thống trị của giới tinh hoa.
Không giống như hai vị ứng cử viên kia luôn nói những lời hoa mỹ, luôn giữ vẻ ổn định và đúng mực, trốn sau ống kính và báo chí, anh ta phải trực tiếp đến với cử tri, hoà mình với quần chúng. Anh ta chân thực, sống động, có thể nói sai, có thể bốc đồng phạm chút lỗi nhỏ, giống như những người bình thường trong xã hội.
Không chịu nổi chính quyền Hoắc Anh phát động các cuộc chiến tranh ủy nhiệm*, thế là uống say rồi chạy đến tài khoản của Hoắc Anh chửi đối phương "đồ chó", chửi xong thì xông ra đường tham gia biểu tình phản đối, kết quả là bị phóng viên hiện trường bắt gặp.
Chiến tranh uỷ nhiệm
Là một cuộc xung đột vũ trang giữa hai quốc gia hoặc các chủ thể phi quốc gia hoạt động vì sự xúi giục hoặc nhân danh trung lập từ các bên khác không liên quan trực tiếp đến chiến sự. (theo Wikipedia)
Giữa bài diễn thuyết, biểu diễn không đạo cụ cảnh Phong Khải Minh dẫn đầu đội quân ma gian lận phiếu bầu.
Đêm hôm khuya khoắt phàn nàn trước đám đông: Bọn họ ai chẳng phải vì hiếu thuận với "ông bố" đứng sau, chỉ có tôi thực sự muốn dẫn dắt mọi người làm nên đại sự!
…
Đây đều là những chiêu trò cơ bản của anh ta.
Đội ngũ quan hệ công chúng của chúng tôi vốn chẳng có ai bị hói, sau khi những tình huống như vậy xảy ra quá nhiều lần, vài người đã hói thật rồi.
Nhưng phàm là chuyện đều có hai mặt, có người chỉ trích anh ta loè thiên hạ, quá cảm tính, trạng thái tinh thần như con chó điên đứt xích, thì cũng có người thích sự thẳng thắn và bộc trực của anh ta. Miễn là tỷ lệ ủng hộ tăng đều đặn, giành được phiếu bầu, một chút dư luận tiêu cực chẳng đáng là gì. Tôi chưa bao giờ lo lắng về mấy chuyện như vậy, tóc vẫn rậm rạp như cũ. Cuộc biểu tình đó tôi cũng tham gia, Phó Ưng Bạch bị phóng viên phát hiện chính là vì tôi đã nhảy quá cao.
Tôi cũng thiết kế phong cách ăn mặc cho anh ta: Bình thường anh ta không câu nệ tiểu tiết, chỉ khi lên bục diễn thuyết mới nghiêm chỉnh mặc trang phục chính thức. Mỗi khi đến một nơi, anh ta đều đội một chiếc mũ bóng chày in tên địa phương đó.
Anh ta chưa kết hôn, bởi vậy dù tuổi không còn trẻ, trong mắt mọi người vẫn là một chàng trai chân thành.
Chúng tôi cố gắng làm mờ đi hình ảnh các nhóm lợi ích đứng sau anh ta, thay vào đó đặt trọng tâm vào các cử tri. Anh ta là ứng cử viên được cử tri ủng hộ, mỗi lần thất bại, suy ngẫm và tiến bộ của anh ta đều được chứng kiến bởi mọi người.
Nhưng dù che giấu thế nào đi nữa thì tôi – cái ví tiền lớn này – vẫn luôn đeo sau lưng anh ta, không thể không bị chú ý.
Về điều này, tôi đã chuẩn bị một bài phát biểu khéo léo.
"Đúng vậy, tôi xuất thân từ tầng lớp thượng lưu, được hưởng những điều kiện sống tốt nhất. Tôi chỉ biết đến lợi ích của bản thân, không biết nỗi khổ cực của người khác. Gia đình đã mang đến cho tôi vô số lựa chọn và cơ hội tốt ngay từ khi sinh ra, tôi cũng đã quen với điều đó. Tôi sẽ trở thành bố tôi tiếp theo, con tôi sẽ trở thành tôi tiếp theo, tôi như được định sẵn để tiếp nhận con đường này."
"Sau này tôi quen biết Phó Ưng Bạch. Anh ấy nỗ lực đến vậy, tài năng đến vậy, anh ấy xuất sắc hơn tôi, có hoài bão hơn tôi. Thế mà chỉ là một cố vấn nội các, khi tranh cử thống đốc bang còn bị người ta chê cười là không biết lượng sức mình, là mơ mộng hão huyền."
"Đó là lần đầu tiên tôi đặt câu hỏi về đất nước này: Ông nội tôi khởi nghiệp từ hai bàn tay trắng, từ một chàng trai non nớt trở thành một thương nhân xuất sắc, trong thời đại của ông, điều này không có gì lạ. Lúc đó, đất nước này tràn ngập cơ hội, chỉ cần bạn dũng cảm, chăm chỉ, thông minh, bạn có thể an cư lạc nghiệp, theo đuổi ước mơ. Theo lời ông nội tôi, lúc đó mọi người đều được khích lệ làm như vậy. Nhưng bây giờ thì sao?
Một người cũng dũng cảm, chăm chỉ, thông minh như vậy, anh ta muốn theo đuổi ước mơ, không những không được khích lệ, trái lại còn bị đàn áp và chế giễu."
"Đất nước của chúng ta đã thay đổi, đây không phải là chiều hướng tốt."
"Sự xuất hiện của Phó Ưng Bạch đã đánh thức tôi, tôi nhận ra rằng mình vẫn còn trẻ, tôi nên là dòng máu tươi mới chảy xuôi trong đất nước này, chứ không phải là cholesterol xấu gây trở ngại cho sức khoẻ. Tôi không thể thay đổi xuất thân của mình, nhưng tôi có thể từ chối trở thành một phần của hệ thống cứng nhắc kia. Các bạn thấy đó, Trung tâm Bảo hộ Omega chính là bước đầu tiên của tôi."
"Trong bản thiết kế mà Phó Ưng Bạch đưa ra, tôi nhìn thấy một tương lai tốt đẹp hơn, tâm hồn tôi đã bị lay động. Tôi sẵn sàng chiến đấu cùng anh ấy, chiến đấu vì các bạn, và dâng tặng thành quả chiến thắng cho các bạn."
Một câu chuyện cảm động về một công tử nhà giàu vốn lạnh lùng bị đánh thức bởi nhiệt huyết của một chàng trai nghèo, từ đó thay đổi hoàn toàn, cùng chàng trai nghèo nắm tay nhau theo đuổi lý tưởng. Đọc những lời sáo rỗng trên bài diễn văn đó, ngay cả tôi cũng suýt tin vào nó.
Nhưng sự thật thì ngược lại, chính Phó Ưng Bạch đã bị tôi khắc hoạ thành hình dạng mà tôi muốn, từng nhát dao, từng đường vẽ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!