Chương 27: (Vô Đề)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Con đã có con rồi, bố à." Tôi đứng thẳng người.

Ông đặt tay lên lưng dưới tôi, đẩy tôi về phía bàn: "Bố muốn giúp con, chữa lành bệnh cho con."

Ôi trời, không ngờ có ngày bố tôi lại nghĩ đến chuyện cứu người.

Tôi chắt lưỡi: "Con nhớ bố có cái áo choàng trắng dài, mặc vào trông giống bác sĩ hơn đấy."

Ông hừ một tiếng: "Nói về bệnh của con đi, con định làm gì?"

"Bệnh gì chứ? Chỉ là hơi trầm cảm thôi." Tôi không muốn nhắc đến cái tên cụ thể của căn "bệnh" đó, nó khiến tôi cảm thấy mất mặt.

"Trầm cảm sau sinh." Ông chỉ ra không chút nương tình.

Tôi bĩu môi.

"Bố có thể chữa khỏi không? Nếu không chữa được thì sao?" Tôi đảo mắt nhìn quanh phòng: "Không chữa được, con sẽ đập phá hết chỗ này."

Đây gọi là náo loạn bệnh viện.

Năm ngón tay ông siết chặt: "Được. Nếu không chữa được, bố sẽ gọi người mang gậy golf đến, tuỳ con đập phá."

"Con muốn gậy số 1."

"Tuỳ con."

Tôi c** q**n, gập người nằm sấp xuống bàn.

Bố cầm cây thước gỗ, trước tiên thử lực vài cái vào lòng bàn tay: "Lần trước đánh con là khi nào?"

"Lâu lắm rồi." Tôi hồi tưởng: "Đau lắm."

"Con sợ đau hơn em trai con, nhưng lại chịu đau giỏi hơn nó…" Ông nói được nửa chừng, vụt một cái, không báo trước đã quất xuống.

Mông lập tức đỏ lên một vệt. Tiếng thước gỗ đập vào da thịt nghe như tiếng vải bị xé toạc, vừa giòn vừa vang. Tôi hít khẽ một hơi, cảm nhận cơn đau, cũng không đau lắm. Cơn đau vẫn chưa tan, lại thêm cú thứ hai. Lần này mạnh hơn, âm thanh cũng chắc nịch hơn nhiều, nửa bên bị đánh lập tức nóng rát như bị hàng ngàn mũi kim châm vào.

Đưa tay ra sau sờ một cái, thịt đã rõ ràng sưng lên một đường, như có một con sâu dài bò ngang qua. Sờ xong, tôi che chỗ đó không buông, quả thật tôi rất sợ đau.

Bàn tay đặt trên mông bị đẩy ra, cương quyết mà chậm rãi. Hơi thở của người phía trên gần đến mức không thể gần hơn.

"Đừng vội, thích nghi đã."

Lại đánh liên tiếp ba cái, cái sau nặng hơn cái trước, mỗi lần thước hạ xuống tôi đều không kìm được nhổm người lên. Trán lấm tấm mồ hôi, nghe tiếng đánh thì có vẻ mông cũng vậy, tôi đau đến mức bắt đầu mất kiên nhẫn: "Bố chỉ đánh thôi à?"

Bố không nói gì, giữ chặt thân trên đang cựa quậy của tôi, nghiêng góc đánh mạnh một cái vào bắp đùi. Tôi không kìm được kêu lên.

"Kế hoạch tiếp theo." Câu hỏi vô cùng bình thản, chẳng khác gì tán gẫu lúc đánh cờ.

Tôi ngớ ra, trong lúc ngớ người bắp đùi lại tê dại.

"Đừng đánh chỗ đó." Giọng tôi run rẩy.

Ông lại quất thêm một cái vào bắp đùi.

Tốt lắm, tôi muốn chửi thề rồi đấy.

"Kế hoạch."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!