*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ra khỏi dinh thự nhà họ Thôi, trời đầy mây đen như bầy chuột, trông chừng sắp mưa.
Tài xế lặng lẽ lái xe, tôi cũng không nói gì. Trên cửa kính xe, bóng cây phủ lên ảnh phản chiếu khuôn mặt tôi, mái tóc ngắn như bị chó gặm. Hôm đó Thôi Diễm giúp tôi cắt tóc, như khỉ đột bắt chấy vậy, lục lọi mãi. Tôi mất kiên nhẫn, tự cầm dao cạo râu cắt luôn.
Khuôn mặt mệt mỏi kèm theo kiểu tóc ấy trông càng thiếu sức sống.
Cuộc đàm phán chỉ diễn ra trong nửa tiếng. Nhưng mà thấy đấy, với những người vốn chẳng ưa gì nhau, nửa câu cũng là nói nhiều. Bố Thôi là một người tài từng lăn lộn qua nhiều sóng gió, tính tình thẳng như ruột ngựa, ghét nhất kiểu ăn nói văn vẻ quanh co. Lời nào thốt ra cũng sắt như dao chém đá, mở miệng là khiến người ta câm nín. May mắn thay hai bên có cùng mục đích, mặt tôi cũng đủ dày, nên sau khi mọi chuyện được nói rõ, trái lại không đến nỗi tốn công tốn sức.
Thôi Diễm sẽ không bao giờ gặp lại tôi nữa, hắn được sắp xếp cho nửa đời còn lại đều sống ở nước ngoài. Còn theo thoả thuận, từ nay về sau tôi sẽ không kết hôn hay sinh con nữa.
Có vẻ bố Thôi vẫn còn giữ lối tư duy cổ hủ, cho rằng người không có gia đình đều là những kẻ khiếm khuyết đầy thất bại. Ông dùng suy nghĩ này để trừng phạt tôi.
Danh lợi song toàn, tận hưởng độc thân, trên đời này lại có chuyện tốt đẹp đến thế. Trong lòng tôi đã cười ầm lên, nhưng trên mặt vẫn không để lộ, thậm chí còn lén ngáp một cái, cố tình làm cho nước mắt ứa ra.
Bố Thôi nhìn vẻ đáng thương này của tôi tỏ ra rất hài lòng, ngay cả giọng điệu lúc chào tạm biệt cũng dịu dàng hơn hẳn. Ông chắc mẩm đã giáng cho cái đứa chơi bời trăng hoa tôi đây một đòn chí mạng.
Tôi chiều theo ý ông, dù đang vui như mở cờ trong bụng, lúc về còn cố ý lấy tay lau đi những giọt nước mắt hạnh phúc đã khô queo trên khoé mắt.
Định giữ niềm vui đến khi lên xe, nhưng vừa lên đã quên sạch, chỉ còn lại vẻ mệt mỏi bao trùm.
Bữa tối nhà bếp đã chuẩn bị cả một bàn đồ ăn, toàn những món tôi và Chu Phù thích.
Suốt bữa ăn tôi nói ít nhất, bố và em trai trò chuyện với nhau, đồng thời không hẹn mà cùng quan sát từng cử chỉ của tôi, biến tôi thành tâm điểm chú ý.
Tôi lười để ý, máy móc mở miệng, gắp thức ăn nhét vào, ăn cũng không ít, nhưng chẳng cảm nhận được mùi vị gì.
"Con đi ngủ sớm đi, có chuyện gì thì nói với bố." Tôi đẩy bát đũa đứng dậy, bố nhìn tôi nói.
Tôi có thể có chuyện gì chứ? Trong cái nhà này, chỉ có em trai mới thổ lộ tâm sự, mẹ đóng vai trò như một bức tượng thần linh nghiêm, còn tôi thì không cần sự giúp đỡ kiểu đó, mà bố cũng không cung cấp được.
Tôi mỉm cười với ông.
Trên tủ đầu giường phòng ngủ có thêm hai lọ thuốc, trông có vẻ quen thuộc, tôi nhớ trước đây mẹ cũng thường uống. Ông nói uống vào sẽ cảm thấy thoải mái dễ chịu trong lòng, nhưng những viên thuốc này vẫn chưa làm ông cười nhiều hơn, tôi chỉ thấy ông ngủ suốt cả ngày.
Tiếng khóc của đứa trẻ lại vang lên như quân địch kéo đến, người hầu dỗ không được, vội vã chạy lên lầu, liên tục gọi tôi. Tôi như phát hiện ra một mớ dây rối xuất hiện trong tủ quần áo, đột nhiên cảm thấy bực bội.
Dáng vẻ hối hả của người hầu như thể không phải đang ôm trong lòng một đứa trẻ, mà là một quả bom, sắp cho nổ tung cả căn phòng này của tôi.
Cảm giác ngột ngạt như bị quân địch bao vây khiến tôi hoảng sợ, phản ứng đầu tiên là nhanh chóng đóng cửa thành, trốn vào phòng tắm, mở vòi nước to nhất có thể, đủ để át đi tiếng ồn ngoài cửa, đợi đến khi đầy bồn tắm.
Đêm đó không biết tôi đã ngâm mình trong bồn bao lâu, sáng hôm sau thức dậy gạt tàn trong phòng tắm đã chất đầy tàn thuốc.
Tôi uống thuốc mà mẹ từng uống, vì khi tắm có lúc tôi chìm mình xuống nước, dưới nước mọi ồn ào đều xa xôi, cảm giác ngạt thở do áp lực nước khiến não bộ thoát ly suy nghĩ, đó là một thế giới yên tĩnh, an toàn và vững chắc, như một giấc mơ. Muốn trốn tiếp, tôi chỉ có thể trốn vào giấc mơ, tôi muốn ngủ một giấc thật ngon.
Uống thuốc mấy ngày, tuy có phần ngơ ngơ ngác ngác, nhưng cũng nhẹ nhàng lâng lâng, thời gian như trôi nhanh hơn.
Chu Phù cho tôi xem một bài viết của một tiến sĩ y khoa về sức khỏe sau sinh, lúc đọc nội dung, tôi chợt nhớ ra lời nhắc nhở của Tống Sở.
Giai đoạn trầm cảm sau sinh của Beta.
Khó sinh, rối loạn hormone kéo dài, tất cả Alpha đều bị tôi đuổi đi, dù có ở bên cũng chẳng an ủi được gì.
Tôi trở thành một hòn đảo cô độc.
Bố và em trai đều nhận ra sự bất thường của tôi. Khi tỉnh táo thì ra ngoài làm việc, về nhà chỉ qua lại giữa phòng tắm và giường ngủ, tôi hầu như không tiếp xúc với bất kỳ ai trong nhà, ăn xong là rời bàn, không nói thêm lời nào, cũng không ở lại bên ai lâu kể cả đứa con ruột – cục thịt rơi ra từ cơ thể tôi kia.
Bố tổ chức vài hoạt động gia đình, đi săn, ngồi du thuyền, nghỉ dưỡng ở khách sạn. Ông lo việc lớn, Chu Phù xử lý chuyện nhỏ, luôn ở bên tôi đưa nước, đưa khăn, thỉnh thoảng còn ngủ cùng. Đối với bàn tay họ đưa ra, tôi không từ chối, cũng chưa từng bày tỏ đón chào. Họ như những con thuyền đánh cá đậu bên bờ hòn đảo biệt lập, như du khách thỉnh thoảng ghé thăm, đến rồi lại đi, tôi chỉ đứng nhìn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!