Chương 24: (Vô Đề)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lúc về lại nhà, đứa trẻ đã đói tỉnh, còn chưa bước lên lầu đã nghe thấy tiếng khóc ré của nó rồi. Thời gian gấp rút, không kịp cho con bú, tôi đành nhét ngón tay vào miệng để nó m*t, trong khi mình thì cùng Chu Phù đóng gói bình sữa, n*m v* và đồ chơi.

Ngửi thấy mùi hương quen thuộc trên người tôi, ngậm ngón tay tôi, nó lập tức nín khóc, cái miệng nhỏ m*t mạnh, như thể muốn giữ chặt lấy tôi.

Thường thì trẻ sơ sinh phải hơn một tháng tuổi mới nhìn thấy được, nhưng con tôi có vẻ sớm hơn. Ngoài mẹ ruột, nó đã có thể mơ hồ nhận ra Thôi Diễm và các người hầu trong nhà. Trước khi rời đi, tôi bế nó vào phòng ngủ chính, cho nó nhìn Thôi Diễm một cái.

Cậu nhóc vươn đôi tay ú na ú núc chộp lấy mặt bố, cười khúc khích đầy tinh nghịch.

"Nó giống Thôi Diễm quá!" Chu Phù thốt lên kinh ngạc. "Mà cũng giống anh nữa."

Dù giống ai đi nữa, rõ ràng là một thằng nhóc nghịch ngợm.

Lại lần nữa lên đường, lần này là Chu Phù lái xe. Đứa trẻ cứ rời khỏi vòng tay tôi là khóc. May mà Chu Phù có bằng lái quốc tế, cũng đã đi qua con đường này một lần rồi.

Trên đường đi, thằng nhóc nghịch ngơm này thỉnh thoảng vung nắm đấm đánh tôi, lúc lại đá chân. May mà nó chưa biết nói, không thì chắc được nghe chửi suốt cả quãng đường rồi.

"À phải rồi, thằng bé tên gì vậy?" Chu Phù hỏi.

Tên ư? Tôi chưa từng nghĩ đến. Tôi dừng bình sữa trong tay lại, thằng nhóc đang ăn ngon lành, vội vàng ôm lấy tay tôi, đẩy n*m v* vào miệng.

"Gọi là… em bé."

Tất cả trẻ con đều có thể gọi là em bé… nhỉ?

Vẻ trầm mặc của Chu Phù trông thật nhức tai.

"Gọi là Chu Chạy Trốn thì sao?" Tôi bịa đại.

"…"

"Chiếc xe này màu đỏ, gọi là Chu Màu Đỏ."

"…"

"Lát nữa sẽ lên máy bay, gọi là Chu Phi Cơ, hoặc Chu Trực Thăng cũng được."

"…"

"Chu Vô Danh."

Đứa trẻ quay mặt đi, oà khóc rất to.

"Vậy em nghĩ một cái đi." Tôi nói với Chu Phù.

"Sách em đọc chẳng phải còn chưa dày bằng vé máy bay em mua sao?" Nó vẫn nhớ mối thù cũ, dè dặt cãi lại. "Em làm sao nghĩ ra được. Đợi về nhà để bố đặt tên đi, tên con em cũng do bố đặt cho mà."

Con trai Chu Phù tên là Chu Cố. Ý nghĩa của cái tên này bố chưa từng giải thích, nhưng Cố là họ của mẹ tôi, tôi đoán việc chọn chữ này có lẽ xuất phát từ tâm lý muốn đền bù.

Mẹ đẻ của Chu Phù, Omega toả hương hoa anh túc ấy, nghe nói đã nhận được một khoản tiền lớn, chuyển ra nước ngoài từ lâu. Căn biệt thự ở nước ngoài cũng là do bố tôi tặng.

Chuyện sòng phẳng với bố tôi chẳng qua chỉ là chuyện giơ tay là xong.

Chuyến đi vội vã kết thúc, về đến nhà, bố đang đợi chúng tôi ở phòng khách tầng hai.

Căn phòng không lớn, vị trí khá kín đáo, có một cánh cửa dài hẹp mở ở góc. Hai anh em vào trước sau, bố ngẩng đầu, ánh mắt rơi vào đứa trẻ trong ngực tôi đầu tiên.

"Bé cưng." Ông dang rộng vòng tay trên ghế sofa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!