*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nụ hôn hỗn loạn và triền miên. Tay hắn chạm vào gáy tôi, kiểm tra vết thương Thôi Diễm để lại.
Lúc bị đánh dấu đứa trẻ cũng ở đó, để không đánh thức nó, tôi đành phải úp mặt vào gối, để lớp bông dày thu hết những tiếng r*n r* đau đớn.
Vết rách ở gáy đã đóng vảy. Sớm mai thức dậy, tôi nhìn thấy trong gương những vết tròn đỏ sẫm chi chít, lại rất khôi hài mà tương ứng với những vết cắn của đứa trẻ trên ngực tôi.
Hai nỗi đau đồng thời trỗi dậy, dần dần lan rộng. Nhưng lại có một sự khác biệt vi diệu: một cái là cướp đoạt man rợ, cái kia lại là nỗi đau dịu dàng.
Lòng bao dung nảy sinh từ huyết thống trong phút chốc đẩy tôi vào cơn hoảng loạn. Nỗi sợ hãi với nó không kém gì virus. Đúng vậy, nó cũng giống như virus, âm thầm xuất hiện, không biết sẽ lan rộng đến mức nào. Mà tôi cũng không phải kiểu người sẽ chịu khổ, trả giá vì người khác rồi cười nói "Không sao đâu, tôi tình nguyện mà".
Đứa trẻ vẫn ngậm ngực tôi, thật không hiểu có gì ngon ở chỗ phẳng lì chẳng hút được gì này. Tôi bực bội đẩy nó ra, cắt đứt sợi dây dịu dàng mỏng manh đó. Những nụ hôn nóng hổi pha lẫn trách móc vẫn không ngừng rơi xuống, chẳng thể tránh né.
Dính nhớp và ướt át.
Cuối cùng Hàn Đa Khôi đau buồn đến rơi lệ: "Tại sao, sao em lại nhanh như vậy?"
"Đánh dấu của anh cũng sắp phai nhạt rồi."
Hắn bị sốc nặng khi nghe thấy điều đó.
Alpha có h*m m**n chiếm hữu và ý thức chủ quyền mãnh liệt đến kỳ lạ đối với vùng lãnh thổ nhỏ bé trên cổ bạn đời. Mất đi mảnh đất này, so với việc đối phương mất đi trinh tiết, càng quan trọng hơn là lòng tự tôn sáng chói của bản thân bị thách thức. Vùng đất tranh chấp đó cùng với chủ nhân của nó, trong cơn xung đột nguyên thuỷ này, đã bị ẩn hoá thành một biểu tượng vô tri vô giác.
Song, trong cái sự thật tôi đưa ra lần này, hắn không thể trách tôi, cũng chẳng thể trách Thôi Diễm. Chính sự lơ là, cẩu thả và xem thường của hắn đã tạo cơ hội cho kẻ khác thừa cơ chen vào.
Khuôn mặt hắn thoáng chút ngẩn ngơ, rồi nhanh chóng bị những cảm xúc phức tạp và u ám kéo căng méo mó.
"Vậy anh phải làm sao đây?" Hắn hối hận hôn loạn xạ, từng bước từng bước chuyển từ hôn sang cắn xé suồng sã.
"Giao Giao?" Giọng Thôi Diễm vang lên từ dưới lầu.
Tiếng bước chân dần dần đến gần.
Gần đến mức tôi có thể cảm nhận được hơi lạnh toả ra từ cây kem.
"Chui xuống gầm giường đi." Sau hai giây suy nghĩ, tôi nói với Hàn Đa Khôi.
"Cái gì?" Hắn ngạc nhiên dừng nụ hôn lại.
Tôi nghiêm mặt: "Còn không nghe lời à?"
Thôi Diễm bưng kem vào, trên ga giường đã không còn nếp nhăn đáng ngờ, đứa trẻ ngủ trong lòng tôi.
Hắn ngẩn người một lúc, rồi nhận xét: "Trông cậu như một người mẹ hiền vậy."
Vài lần tôi ngủ với con, tỉnh dậy đã thấy ánh mắt hắn im lặng chăm chú nhìn, cũng được một lúc rồi. Hắn nói, thực ra hắn hi vọng tôi ngủ thêm một chút nữa, bởi vì khi mở mắt ra, Chu Tương lạnh lùng sắc bén kia lại trở về.
"Vậy cậu nên tìm một Đức Mẹ trong tranh sơn dầu ấy." Tôi nói.
Hắn nắm lấy cằm tôi: "Không được, tôi vẫn thích hư hỏng hơn."
Hắn kéo một cái ghế, ngồi xuống bên giường, đưa kem cho tôi. Tôi ăn kem, một chân tự nhiên gác lên chân hắn, lòng bàn chân áp vào đ*ng q**n.
Hương vị kem vẫn ngon như mọi khi, mát lạnh ngọt ngào, xuyên qua khoang miệng làm dịu đi cơn nóng trên má do nụ hôn gây ra. Tôi thoải mái đung đưa chân, lòng bàn chân đạp nhẹ vào phần thịt nhô lên do ngồi xuống qua lớp vải lanh của quần.
Nhiệt độ trên mặt đã giảm, nhưng nơi chân đạp lên lại bắt đầu nóng lên, cảm giác cũng từ mềm mại chuyển sang cứng rắn.
Thôi Diễm nắm lấy chân tôi, vỗ một cái vào lòng bàn chân, rồi cù.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!