Chương 2: (Vô Đề)

Chu Phù và tình nhân nhỏ của Lục Hướng Long lập tức hét lên kinh hãi, tiếng kêu hoà cùng âm thanh thuỷ tinh vỡ tan, trên đầu Lục Hướng Long chảy xuống vài dòng máu tươi.

Chu Phù theo bản năng tranh với gã tình nhân kia để cứu chó, tay vừa chìa ra một nửa đã bị ánh mắt tôi ép lui về.

Tôi không cố tình đe doạ nó, chỉ liếc nó một cái.

"Anh," nó không tán thành hành động của tôi, nhưng cũng không dám phản đối lớn tiếng, chỉ nhấn mạnh bằng giọng nhỏ nhẹ: "Hôm nay là kỷ niệm ngày cưới của em mà!"

Tôi thấy giống ngày giỗ hôn nhân hơn.

"Món quà của cậu ta và món quà của anh, em thích cái nào hơn?" Tôi vỗ vai nó, bóp nhẹ.

Nó thoáng run lên một cái.

Từ nhỏ đến lớn, tôi chăm sóc đứa em trai vừa ngốc vừa khờ này chu đáo, vậy mà nó luôn có chút sợ tôi, tôi cũng chẳng hiểu vì sao.

Tôi ghé sát vào nó: "Lần sau còn để cậu ta giẫm lên mặt em nữa, anh sẽ cắt đứt thằng em của cậu ta."

Chu Phù hé môi, muốn nói lại thôi. Hôm nay trời nắng to quá, tôi rút tay lại, tự lấy kính râm từ cổ áo sơ mi đeo lên, rồi ra khỏi nhà họ bằng cửa sau.

Chuyến này không gọi tài xế đưa đón, tôi tự lái xe rời khỏi bãi đỗ xe ngầm. Còn sớm, không vội về nhà, vừa hay công ty mới mở một văn phòng gần đây, có vài tài liệu cần lấy, tôi bèn rẽ qua đó.

Khu này toàn người giàu, cây nhiều hơn người, lại đang vào mùa cao điểm đi nghỉ mát, suốt đường đi chẳng thấy mấy chiếc xe. Hai bên đường bóng cây rợp mát, lá xanh đậm đến mức đen kịt phủ kín bầu trời.

Rẽ đến khúc cua thứ ba, Chu Phù gọi điện tới, tôi bật loa ngoài: "Nói đi."

"Anh ta đập đồ ngay trước mặt em, em…" nó ấp úng, "không làm được."

"… Vậy anh quay lại nhé?"

"Không cần đâu, không cần đâu!" Nó vội vàng ngăn cản, nói năng lộn xộn. Tôi có thể tưởng tượng được nó đang như con thỏ hoảng loạn ở đầu dây bên kia: "Em sợ làm phiền anh, nên… Em đã cắm một mảnh thuỷ tinh vỡ vào chỗ đó của anh ta… Em có vẻ đã thiến anh ta rồi."

Nói xong câu đó, nó thở phào nhẹ nhõm như vừa hoàn thành một nhiệm vụ khó khăn.

"Cũng được," tôi nói. Tôi định nói tiếp lấy xong tài liệu sẽ quay lại, chúng tôi cùng bàn cách báo chuyện này với bố, nhưng chưa kịp mở miệng, bỗng cảm thấy đáy xe chìm xuống, như thể có một lốp xe bị nổ.

Lạ thật, chiếc xe này mới mua được nửa năm, hôm qua vừa bảo dưỡng xong… Đáy xe lại chìm xuống lần nữa, lốp thứ hai nổ luôn.

Có người đang gõ cửa xe.

Giữa hai hàng cây chứng kiến, tôi bị bắt cóc.

Bọn chúng là người của Thôi Diễm.

Tính ra tôi đã bốn năm không gặp Thôi Diễm.

Chúng tôi từng ngồi cùng bàn hồi trung học, bố hắn là trùm băng đảng lớn nhất trong nước. Thôi Diễm học xong trung học thì bỏ học, theo nghiệp bố. Tổ chức của bọn họ thông đồng cả chính trị lẫn thương mại, không chỉ làm những việc bẩn thỉu đẫm máu mà còn cung cấp cả gián điệp và tình báo. Nghe Hàn Đa Khôi nói, vụ bê bối của Tổng thống đương nhiệm cũng do họ phanh phui ra.

Tôi bị áp giải đến một biệt thự tư nhân ở vùng ngoại ô phía Tây thành phố. Mấy gã áo đen bắt người ngoài việc dùng súng đe doạ lúc đầu thì không có hành vi đụng chạm gì thêm. Đến biệt thự, họ khá lịch sự dẫn tôi lên tầng ba, vào một căn phòng vừa là phòng khách vừa là phòng ngủ.

Trong phòng bày đầy hoa thuỷ tiên, thân cây rất dài, nụ hoa chưa nở, cả phòng như những ngón tay xương xẩu trắng bệch dựng đứng. Ở giữa còn có một chiếc giường đôi lớn, trải ga màu hồng đào rải đầy kẹo, cả căn phòng được bày trí như thể muốn tổ chức cả đám cưới lẫn đám ma cùng lúc.

Cạnh giường có sofa và bàn trà, trên bàn đặt một bình cà phê và vài món tráng miệng.

Gã đàn ông áo đen dẫn đầu cúi người chào tôi: "Mời ngài dùng bữa trước, nghỉ ngơi một chút, ông chủ sẽ đến ngay—"

"Không cần, tôi đến rồi." Một giọng nói quen thuộc lâu ngày không nghe cắt ngang lời hắn.

Thôi Diễm bước vào phòng với dáng điệu oai phong, mắt trước tiên khoá chặt vào chân tôi, rồi mới lên đến mặt.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!