Chương 19: (Vô Đề)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cơn đau xé ruột chưa ập đến ngay. Ban đầu mọi thứ vẫn bình thường. Trong hai tiếng đồng hồ trước khi chuyển dạ, tôi vẫn còn ăn uống đứt quãng. Dù miệng không ngừng nhai nhưng trong lòng vẫn không yên, như thể có kẻ địch đang tấn công ngoài cổng thành, chỉ vì các thiết bị quân sự trên cổng quá vững chắc nên chúng tạm thời chưa thể xông vào.

Ngay khi tách cà phê vừa được đưa tới tay, cánh cổng bỗng nhiên bị phá vỡ.

Cà phê từ tách đổ xuống ướt đẫm người Thôi Diễm, vài giọt còn bắn lên tay áo Hàn Đa Khôi.

Hàn Đa Khôi vẫn còn oán hận tôi, nhưng đến lúc này, hắn cũng phải mềm lòng. Hắn cúi xuống bên gối, dùng đôi môi còn vương mùi tanh của máu hôn đi những giọt mồ hôi lạnh. Ngón tay bị móng tay cào xước gạt đi sợi tóc rối dính trên trán tôi, còn đưa tay vào miệng cho tôi cắn.

Sau khi v* v*n đủ, hắn hạ thấp giọng, cẩn trọng hỏi tôi: "Ai cạo lông chỗ đó của em vậy?"

Khi chuẩn bị cho ca sinh, họ phát hiện ra vùng kín của tôi đã được cạo sạch lông từ trước.

Tôi trừng mắt nhìn hắn, cái nhìn này vì cơn đau mà trở nên đặc biệt hung ác: "Tôi tháo mắt ra gắn xuống bụng dưới rồi nhìn mà cạo đấy."

Hắn sững người một lúc, lập tức chuyển cái nhìn trừng trừng vừa nhận sang Thôi Diễm.

Lúc này Thôi Diễm đang đứng một cách thô thiển g*** h** ch*n giạng rộng của tôi, dùng những lời lẽ khiến cả hộ sinh cũng phải bật cười để khẩn cầu đứa bé mau chóng chui ra.

Khi cơn đau gần đến cực hạn, tôi bắt đầu r*n r* ngày càng to, móng tay cào sâu vào da thịt Hàn Đa Khôi.

Hàn Đa Khôi vẫn rất kiên nhẫn xoa bóp từng ngón tay co giật của tôi, pheromone cũng dịu dàng như cây thông bách trong trời tuyết. Nhưng khi hắn nhìn về phía cái bụng to lớn đang co giật kia, ánh mắt bỗng trở nên lạnh lẽo.

Khoảnh khắc tiếp theo, giấc mơ ban đầu về sinh con chồng lên hiện thực.

Hắn mặt mày dữ tợn, hăm doạ đứa bé bên trong: "Đồ con hoang, không ra ngay tao giết mày."

"Anh nói ai là đồ con hoang?" Thôi Diễm vòng từ g*** h** ch*n tôi ra sau Hàn Đa Khôi, túm lấy cổ áo hắn.

Hàn Đa Khôi lặp lại từ "đồ con hoang" ba lần, xoay người nhảy lên, cũng túm lấy cổ áo Thôi Diễm: "Tôi cứ gọi con hoang đấy làm sao nào? Nó không chỉ phá tan một gia đình hạnh phúc, giờ còn muốn hại chết vợ tôi!"

Một hộ sinh nhíu chặt mày, ngón tay dính đầy máu chỉ vào bọn họ: "Cái thói gì thế này, vào phòng sinh còn đánh nhau à? Tốt rồi, vừa mới thấy đầu đứa bé, giờ lại thụt vào rồi!"

Đứa bé lại co về, như muốn cùng tôi đồng sinh cộng tử.

Một hộ sinh khác đứng ra hoà giải: "Đừng cãi nhau nữa, ba người các anh bây giờ là một khối cùng chung vận mệnh, phải đoàn kết vì em bé chứ!"

"Khối cùng chung vận mệnh?" Hai người đang xắn tay áo lên trông có vẻ không thể tin nổi: "Ai muốn cùng chung vận mệnh với cậu ta/anh ta chứ!"

Tôi chộp lấy gối ném về phía bọn họ, nhưng sau nhiều giờ đau đớn, cố gắng đến mức thảm hại, sức lực đã cạn kiệt từ lâu. Cổ tay lỏng lẻo, vừa làm động tác ném, gối đã trượt khỏi đầu ngón tay rơi xuống đất.

Tiếp đó, tầm nhìn tối sầm lại, cả thế giới chỉ còn lại âm thanh.

"Thưa bác sĩ," tôi mê man r*n r* với hộ sinh: "Nếu không ra được từ dưới, tôi có thể nôn ra từ phía trên không?"

"Anh đang nói gì vậy?"

Giọng hộ sinh ngạc nhiên vang lên, lúc sau mí mắt bị vạch ra, có người kiểm tra nhãn cầu tôi.

"Khó sinh rồi."

Nghe như Chúa đang nói "Cậu ta xong rồi".

Môi tôi không ngừng mấp máy, nói gì đó mà ngay cả bản thân cũng không nghe rõ, chỉ biết rằng nó đang tuyệt vọng truyền đạt yêu cầu của tôi: Tôi không quan tâm lỗ nào, mắt miệng hay tai, chỉ cần để thằng nhóc này mau chóng ra ngoài, tôi sắp đau chết rồi.

Sau khoảnh khắc mê man ngắn ngủi, thính giác hồi phục được nửa phút rõ ràng, tôi nghe thấy tiếng mình đang gọi em trai.

Đứa em để cảm xúc lấn át lý trí ấy, vừa nghe lời vừa không nghe lời, mỗi khi cãi lời bố là lại trưng ra bộ mặt oan ức. Có lúc thấy nó hồ đồ thật muốn mặc kệ, cuối cùng lại không thể không quan tâm, cứ hễ tôi cần là nó có mặt ngay.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!