*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trên giường, Thôi Diễm dùng miệng tỉ mỉ phục vụ tôi. Những dấu tay trên mông Chu Phù từng l**m qua, hắn cũng l**m lại một lần.
Lỗ hậu tôi thả lỏng mở ra.
Nước bọt trộn lẫn với dịch thể, hắn dùng lưỡi bôi trơn khắp th*n d*** tôi, rồi đưa một ngón tay vào.
Lại thêm một ngón nữa.
Ngay khi ngón thứ ba vừa luồn vào khe đùi, điện thoại bên gối bỗng rung lên, vo ve như tiếng ong bên suối mùa xuân.
"Tắt đi." Thôi Diễm nhả vật của tôi ra, bực bội nói.
Tôi liếc hắn một cái, nhấc máy.
Đài truyền hình gọi đến, họ vẫn đang phát sóng trực tiếp.
"Hắn tham gia cái gì vậy? Chương trình hoà giải vợ chồng à?!" Người g*** h** ch*n tiếp tục càu nhàu.
Tôi định bảo hắn im lặng, nhưng điện thoại đã bị giật khỏi tay tôi.
Bên kia, người dẫn chương trình hỏi: "Có phải anh Chu không ạ? Chồng anh đang ở chương trình của chúng tôi, anh… Có biết không?"
Nói nhảm.
Hàn Đa Khôi ngượng ngùng gọi tôi: "Chu Tương?"
Vừa nghe thấy giọng hắn, Thôi Diễm lập tức hứng chí, vội vàng lên tiếng: "Cậu ấy đã lên thiên đường rồi."
Bên kia im lặng một lúc.
Người dẫn chương trình: "Xin hỏi anh là…?"
"Tình nhân cùng hội cùng thuyền của Chu Tương," Hàn Đa Khôi vội vàng giải thích, rồi hỏi ngay Thôi Diễm: "Thiên đường gì? Mày… giết em ấy rồi à? Lợn rừng Thôi?"
Thôi Diễm không phải là chó hoang sao? Tôi có chút ngẩn ngơ. Nghĩ lại thì có vẻ như có một nhận thức chung, những kẻ giật vợ* đều là lợn. Thôi Diễm cũng từng gọi Hàn Đa Khôi là lợn.
kẻ giật vợ
Gốc là "
", nghĩa là xới rau, thường dùng để chỉ hành động của lợn khi dùng mũi xới đất tìm thức ăn. Trong ngữ cảnh này thì nó ám chỉ việc phá hoại hạnh phúc của người khác, giống như lợn dùng mũi xới đất phá vườn rau vậy. Mà với Hàn Đa Khôi hay Thôi Diễm thì đều là đối phương cướp vợ của mình nên mình quyết định dùng giật vợ luôn.
"Tôi đón cậu ấy về nhà, nhà tôi chẳng phải là thiên đường của cậu ấy sao?" Thôi Diễm có lý chẳng sợ. "Không, phải nói là nhà của chúng tôi."
Hàn Đa Khôi bắt đầu chửi rủa thậm tệ, cụ thể hắn chửi gì tôi không nghe rõ, vì ngay sau đó Thôi Diễm lại ngậm lấy tôi. Tôi c**ng c*ng đến tột độ, chỉ cần chạm vào là đau, hắn trực tiếp nuốt sâu vào họng.
Trong cơn mê man, tôi nghe Hàn Đa Khôi gọi "Chu Tương, Chu Tương?" liên tục.
Tôi: "Ah, ừm ừm… hả?"
Sau vài tiếng r*n r* mất kiểm soát, tôi mới tỉnh táo lại đôi chút, nhận ra bản thân đang làm gì.
Điện thoại đang trong tay Thôi Diễm, với thị lực viễn thị của mình, tôi thấy hắn đã bật loa to nhất.
Thôi, tôi quyết định di cư luôn.
Tôi cũng tò mò không hiểu sao chương trình lại kéo dài lâu đến thế. Sau khi cúp máy, tôi một bên ưm ah hưởng thụ dịch vụ l**m đít, một bên lên mạng tìm hiểu tình hình.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!