*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nhà họ Chu có thể chi trả khoản tiền cứu nguy khổng lồ này, nhưng đổi lại là quyền kiểm soát cổ phần.
"Mày," lão Hàn chỉ thẳng ngón tay vào mũi tôi. "Tham vọng ghê nhỉ, chỉ một đêm mà ghế trong hội đồng quản trị đã chẳng đủ rồi à?"
"Trong bụng còn có một cái miệng nữa, làm sao không tham cho được." Tôi giơ ngón trỏ lên, chỉ vào khuôn mặt đáng thương đã bị con trai ông đánh đập của mình: "Con trai bố ở bữa tiệc thì ỉu xìu như con cá mắm, về đến nhà lại hóa rồng hóa phượng, vung tay múa chân. May mà đêm qua địa ngục chưa mở cổng, chứ không thì đã thành án mạng hai người rồi. Con không để bụng chuyện cũ, đến giải quyết nguy cấp cho bố, vậy mà bố cũng chẳng khen con lấy một câu."
Ông nghẹn lời một lúc, lập tức nhận ra thằng con trai nhút nhát của mình đã gây ra chuyện tốt gì: "Thằng hèn này, chỉ có bấy nhiêu bản lĩnh." Rồi ông bật cười: "Mày cũng biết là mày đã phạm một nửa thất đại tội rồi, sẽ xuống địa ngục à?"
Tôi mặt không đổi sắc, lòng không hề hổ thẹn: "Trông con có giống người sẽ lên thiên đường không?"
Thư ký chạy vào văn phòng, tay cầm một cái máy tính bảng. Máy tính bảng trong tay anh ta nóng bỏng như thể một quả bom hạt nhân sẽ san phẳng thế giới trong vòng 10 giây nữa vậy.
"Chủ tịch Hàn… Anh Chu, hai vị xem qua một chút?"
Hàn Đa Khôi đã tự ý nhận phỏng vấn truyền hình, chương trình đang được phát sóng trực tiếp.
Bố hắn nhìn chằm chằm vào màn hình, như thể sắp hô lên một bài điếu văn.
Trên màn hình, Hàn Đa Khôi mặt tái nhợt như sáp, mắt sưng húp, héo hắt như thể bị zombie hút hết tuỷ não, đầu còn đội một chiếc mũ len hoạt hình màu xanh lá chói lọi.
"Nó… nó phát điên rồi à?!" Sắc mặt lão Hàn tối sầm lại, ngón tay chỉ từ mũi tôi sang máy tính bảng: "Bảo nó biến khỏi màn hình ngay lập tức!"
"Cái này… e là không thể được ạ." Thư ký run rẩy, lùi lại một bước nhỏ.
Tôi với tay tắt màn hình: "Đấy, anh ta biến mất rồi."
Lão Hàn nhìn thư ký rồi lại nhìn tôi: "Trong bụng mày chứa trứng đà điểu à?"
Ông trấn tĩnh lại một chút rồi ra lệnh cho thư ký: "Bật lên, để ta xem nó phát điên kiểu gì."
Dạo gần đây gia đình này bận rộn với những vụ kiện cáo nội bộ. Tống Sở đã có phiên toà tại tiệc kỉ niệm ngày cưới. Còn con trai ông thì chạy đến trước đài truyền hình để có phiên toà của riêng mình vào ngày hôm sau.
Chủ đề của chương trình này là: Người thừa kế tập đoàn Hàn Thị lên tiếng về tranh chấp gia đình.
Hàn Đa Khôi trông như một oan hồn, mặt không chút biểu cảm, dùng một giọng điệu vừa kỳ quặc vừa xa lạ tố cáo chúng tôi.
Bố hắn hành xử trái đạo, thay đổi mệnh lệnh như chong chóng.
Mẹ hắn mưu toan đủ thứ, trong ngoài đều thông.
Vợ hắn vô liêm sỉ, tham lam hèn hạ.
Cả nhà góp hết tiền âm phủ cũng chẳng mua nổi một cổ phần công ty Âm Đức.
Hắn sống trong vòng vây của các cường quốc, sống như đi trên băng mỏng.
Tôi vừa xem vừa gãi đầu.
Có áp bức ắt có đấu tranh, đây chính là cách đấu tranh của hắn.
Lão Hàn cười giận dữ: "Nhìn xem cái thằng tội nghiệp 30 tuổi đầu vẫn phải lên tivi mách lẻo kìa."
Rồi ông chuyền bóng sang tôi: "Người ta bảo kết hôn như được tái sinh, có vẻ giai đoạn mới trong cuộc đời nó không mấy sáng sủa nhỉ."
Tôi không chút khách khí đáp trả: "Kiếp đầu tiên anh ta cũng có hài lòng đâu."
Ông hé miệng, định nói gì đó, thì giọng nói vô hồn của Hàn Đa Khôi cắt ngang: "Tôi đã đánh cậu ta, tôi đã quất vào cái mông trắng nõn của cậu ta một trận nên thân."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!