*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lão Hàn từng là đứa con thứ không được yêu thích trong gia đình, nửa đầu cuộc đời ông phải nhẫn nhục chịu đựng trong vòng xoáy tranh đấu. Năm ông 30 tuổi, em trai phạm tội kinh tế bị trục xuất ra nước ngoài, anh trai lạm dụng thuốc chết trong bồn tắm, ông bỗng chốc trở thành người khuấy động vòng xoáy đó.
"Có lẽ ông ấy cũng muốn tranh đấu, nhưng lúc đầu không có cơ hội thì biết làm sao." Tôi nói.
Giống như nhiều cặp vợ chồng khác, tôi và Hàn Đa Khôi cũng không tránh khỏi việc bàn tán về bố mẹ đôi bên.
"Em lúc nào cũng nghĩ về người khác như vậy." Hắn đổi kem với tôi.
"Em thích bố anh."
"Thích gì ở ông ấy?"
"Thẳng thắn, khi nổi giận thì bộc lộ ngay, không bao giờ giấu giếm." Chẳng hạn như, mỗi lần lão Hàn đưa Hàn Đa Khôi vào danh sách thừa kế, ông đều thiệt tình muốn để lại tất cả cho hắn; mỗi lần loại hắn ra, ông cũng thiệt tình cho rằng con trai không đáng tin cậy.
Có lẽ Hàn Đa Khôi cũng nghĩ đến điều này cùng lúc, hắn nhíu mày cười khổ.
Tôi tiếp tục nói: "Bố em có thể nhớ lỗi em phạm nửa năm trước, rồi vào ngày sinh nhật của em, sau khi nhét quà vào lòng em, ông ấy bảo em vào phòng làm động tác cúi gập người về phía trước."
Hắn bật cười: "Ông ấy đúng là một kẻ b**n th**."
Lúc đó tôi vừa ăn một miếng bánh sinh nhật lớn, trong bụng còn có miếng beefsteak chưa kịp tiêu hoá, chỉ cúi gập người được 20 phút là đã buồn nôn khó chịu. Tôi bèn chuyển từ sàn nhà sang tấm thảm quý giá nhất của bố, chỉ có một tấm duy nhất trên toàn thế giới, rồi nôn thoả thích lên đó.
"Mẹ nói em giống ông ấy."
"Mẹ em nói đúng đấy."
…
Tại bữa tiệc.
Hàn Đa Khôi buông tay ra, tôi mới nhận ra hắn đã nắm chặt đến mức nào, dường như hắn nắm không phải tay tôi, mà là toàn bộ tài sản của mình.
Bàn tay vừa buông ra của hắn mò mẫm lung tung trên bàn, chạm phải chiếc khăn ăn, cuối cùng như tìm thấy chỗ bám víu, nắm chặt nó trong lòng bàn tay.
Sắc mặt hắn trông rất tệ, ánh mắt từ dưới nhìn tôi đầy giận dữ.
Bên cạnh tôi có thêm một chiếc ghế, lão Hàn được người đỡ ngồi xuống.
"Lão Beta đó coi đây là toà án rồi, cậu có gì để biện hộ không, nhóc Beta?" Ông vừa thở hổn hển vừa cười hỏi tôi, đồng thời gọi người phục vụ rót rượu.
Hiện tại ông không nên uống rượu, người phục vụ đeo găng tay trắng che lại bình rượu, lúng túng lắc đầu liên tục.
"Được rồi, đặt rượu xuống đi." Ông trợn mắt lên, từ dưới hàng lông mày rậm nhìn ngang qua người phục vụ đó. "Cậu bị sa thải rồi."
Hàn Đa Khôi: "Bố…"
Bố hắn cầm lấy cái búa nhỏ dùng để đập cua, gõ lên bàn hai cái, thúc giục tôi: "Toà đã khai mạc rồi, sao còn không mau lên?"
Ánh đèn chiếu rọi lại đến, chiếu thẳng vào tôi, khiến tôi trông trắng bệch như người chết. Tôi quay mặt về phía ánh sáng, nghiêng người về phía ông: "Vậy để con tính luôn cả tài sản của nó nhé?"
Ông ném cái búa đi: "Hôm nay hai đứa định bắt tay nhau l*t s*ch q**n l*t của cả nhà này sao?"
"Vậy phải làm sao đây, bố?" Tôi thở dài một cách vô tội. "Hay bây giờ triệu tập các bác sĩ giỏi đến khám, con c** q**n trước mặt mọi người?"
"Nhà chúng ta toàn là diễn viên à?" Cổ ông đỏ ửng lên, ông kéo lấy cái tay mà Hàn Đa Khôi vừa nắm, vai tôi va vào ngực ông.
Tôi và bố ruột còn hiếm khi gần gũi đến mức này.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!