*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đám cưới của tôi.
"Anh có sẵn lòng tuân theo lời thề hôn nhân, bất kể trong cảnh giàu có cũng như nghèo khổ, khi khoẻ mạnh cũng như bệnh tật, khi xinh đẹp cũng như tàn phai, khi thuận lợi cũng như khó khăn, vẫn yêu thương, an ủi, tôn trọng, bảo vệ và trung thành với vợ mình suốt đời không?" Vị linh mục hỏi.
Hàn Đa Khôi đáp: "Tôi sẵn lòng."
Tôi nói: "Chúng ta sẽ mãi mãi giàu có, khoẻ mạnh, xinh đẹp và thuận lợi, cho đến khi nhắm mắt xuôi tay."
Tôi không thích thề độc, cũng chẳng hiểu tại sao cảm giác an toàn lại phải dựa trên lời nguyền rủa. Hơn nữa, dù mê tín hay khoa học, lời thề độc vẫn có xác suất ứng nghiệm. Chẳng may nó ứng nghiệm thật, đến cái xác nguyên vẹn chắc tôi cũng chẳng còn.
Bài phát biểu của Hàn Đa Khôi.
"Chúng tôi gặp nhau tại một nhà hàng."
Gia đình hai bên sắp đặt.
"Chúng tôi có cùng sở thích, đều yêu thích âm nhạc và dương cầm."
Đó là sở thích chung của tôi và Thôi Diễm, hắn chỉ là kẻ tay mơ.
"Chu Tương là chàng trai đáng yêu nhất, ưu tú nhất, tốt bụng nhất, có giáo dục nhất, khiến tôi hạnh phúc nhất trên đời này."
Tôi ích kỷ, lạnh lùng, thô lỗ, hạnh phúc của tôi đặt trên hết thảy.
Tôi quả thật ưu tú.
"Chúng tôi yêu nhau sâu đậm."
Chúng tôi chẳng thân thiết gì.
Giữa các cặp vợ chồng luôn có điểm tương đồng, Chu Phù và Lục Hướng Long là t*nh d*c, bố mẹ tôi là cờ vua, còn bố mẹ Hàn Đa Khôi đều đam mê nhạc rock, họ quen nhau tại buổi hoà nhạc của Tống Sở. Tống Sở từng là ca sĩ chính của một ban nhạc rock, album của họ đã từng lọt vào top 100 của Rolling Stone.
Còn tôi và Hàn Đa Khôi thì sao?
Những lần gặp mặt trước đám cưới, hắn nói về sự nghiệp mới khởi đầu của mình, ánh sáng lấp lánh trong đôi mắt đó như tia lửa chưa bén. Tôi muốn rút một que diêm từ tay châm nó lên, xem nó sẽ cháy thành hình dạng gì.
Đó là thứ ánh sáng không thể nhìn thấy trên gương mặt Thôi Diễm.
Tôi cần một đồng đội cùng sát cánh chiến đấu, nhưng qua vài trận chiến, Hàn Đa Khôi đã chứng minh hắn không phải người đó.
Nếu không thể trở thành đồng đội, vậy sẽ là gì đây?
Bố tôi còn là một người hâm mộ quân sự nghiệp dư. Hồi nhỏ cơ thể tôi gầy gò ốm yếu, ông đã kiên trì đưa tôi đi leo núi mỗi tuần. Tôi chẳng bao giờ nuôi dưỡng được hứng thú với việc leo núi. Con đường dường như vô tận, mùi đất nồng nặc, rừng cây liên miên bất tận, còn cả lá phổi như sắp nổ tung, mọi thứ đều khiến tôi chán ngán. Tôi thích hoạt động trí óc hơn, cảm giác mệt mỏi do mất sức khiến tôi vừa bất an vừa bực bội.
Để xao lãng sự chú ý của con trai, dọc đường đi bố kể lại vanh vách những câu chuyện về các vị tướng xưa và nay. Ông kể về những chiến công hiển hách nhất của họ, họ đã chém đầu bao nhiêu kẻ thù, mở rộng lãnh thổ đến đâu, được phong tước vị cao như thế nào.
"Họ đều bắt đầu từ lính quèn phải không ạ?" Tôi hỏi bố.
"Trừ những người xuất thân quý tộc, đúng vậy."
"Vậy sau khi họ trở thành tướng quân, những người cùng làm lính quèn với họ thì sao ạ?"
Một tướng công thành vạn cốt khô. Bố nói.
"Nhưng xông pha trận mạc ai cũng dễ chết mà."
"Đúng vậy."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!