*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Giấc mơ kỳ quái và mê hoặc.
Chiếc giường biến thành một chiếc lưỡi dày ẩm ướt màu đỏ tươi, nếm trải cơ thể tôi. Nhiều bàn tay như những chồi vị giác*, chia nhau khám phá các bộ phận khác nhau: đùi non, đ** ng*c, cơ quan sinh dục… Một ngón tay thậm chí còn nạy môi tôi ra, khuấy đảo răng và lưỡi bên trong.
Chồi vị giác
(Taste buds) là các cấu trúc nhỏ nằm trên bề mặt lưỡi và một số vùng trong khoang miệng, có chức năng cảm nhận các vị khác nhau như ngọt, mặn, chua, đắng và umami (vị bột ngọt). Mỗi chồi chứa nhiều tế bào vị giác giúp gửi tín hiệu về não để nhận diện hương vị.
Tâm trí tôi cùng với thể xác chao đảo vô định. Những bàn tay kia thuộc về ai, trong thoáng chốc tôi tưởng như đã biết, nhưng rồi chẳng thể phân biệt.
Không biết đã trôi qua bao lâu, những ngón tay trong miệng chợt hợp lại thành một chiếc lưỡi, quấn quýt với lưỡi tôi, đẩy nước bọt tràn ra, má tôi ướt đẫm một mảng lớn. Phản ứng của cơ thể khiến tôi tỉnh táo đôi chút, nhưng cơn thiếu oxy nhẹ do bị ép hôn lại kéo tâm trí tôi vào trong mông lung.
Nụ hôn nửa thực nửa hư kéo dài thêm một lúc nữa, cho đến khi có thứ gì đó bắn vào bắp đùi. Cảm giác mát lạnh đột ngột ấy cuối cùng cũng kéo tôi ra khỏi cơn mơ, trở về thực tại.
Hàn Đa Khôi đang cọ xát vào đùi tôi, đã xuất tinh, trên chính chiếc giường mà em trai tôi cũng đang ngủ cùng.
Trong căn phòng tối om vì rèm cửa đóng kín, chỉ có một bóng đàn ông mơ hồ đè lên người tôi. Tôi nhận ra đó là chồng mình nhờ mùi hương còn vương lại trên môi và đôi mắt long lanh ướt át của hắn.
Chúng tôi nhìn nhau.
Vì vừa tỉnh giấc, đầu óc vẫn còn mơ màng, tôi không thể tập trung vào một điểm cụ thể nào. Nói là nhìn nhau, chính xác hơn là hắn đang chăm chú nhìn tôi, còn tôi thì đang ngây người nhìn mọi thứ một cách vô định. Ngay cả phản xạ co giật ở chân cũng chỉ là bản năng mà thôi.
Đôi chân vừa khép lại đã nhanh chóng bị tách ra lần nữa. Hắn hít một hơi đưa mình vào sâu trong cơ thể tôi, đồng thời gạt tay người đang đặt trên ngực tôi ra.
Một lát sau, cảm thấy ngực lạnh, tôi kéo tay Chu Phù về lại.
"Tụi em đang ngủ ngon lành, anh lên đây làm gì vậy?" Tôi vừa ngáp vừa trách móc chồng.
th*n d*** hắn khựng lại, chậm rãi đảo mắt, lát sau nắm lấy tay Chu Phù, dùng tay em trai tôi thay thế tay mình v**t v* tôi.
Chu Phù từ trước đến nay đều ngủ rất say, lần này cũng không ngoại lệ, ngủ một mạch đến sáng không hề hay biết. Nó không hề biết rằng mình đã tham gia vào một phần của cuộc l*m t*nh bí mật đó, đóng vai trò như ánh trăng và làn gió nhẹ.
Giống như động vật thường giấu đồ ăn thừa, Hàn Đa Khôi có thói quen cất giấu đồ đạc trong nhà: băng video, áo ngủ của tôi, thuốc men. Hắn vẫn giữ thói quen viết nhật ký từ thời học sinh, thường xuyên khoá lại rồi giấu ở những nơi tôi hiếm khi lui tới, sau một thời gian lại chuyển sang chỗ khác.
Đó là những bí mật nhỏ nhoi, rất nhỏ nhoi mà hắn có thể sở hữu trong khả năng của mình.
Tôi không quá coi trọng sự thẳng thắn giữa vợ và chồng. Chồng đi đâu, gặp ai, lý do về muộn, tôi đều không quan tâm. Thỉnh thoảng có hỏi thì cũng chỉ vì đó là câu mở đầu cần thiết khi gặp mặt giữa hai vợ chồng mà thôi.
Nhưng tôi thích nhìn hắn lúng túng, đông tây nam bắc chạy loạn, tự làm khổ chính mình.
Cho nên khi rảnh rỗi đến mức chán ngắt, tôi sẽ đi tuần tra. Tôi điều tra chồng mình như một thanh tra đột kích theo thông lệ. Hắn không khỏi lo lắng, nhưng bên cạnh sự lo lắng đó, khoé mắt và chân mày lại toát lên một vẻ thoả mãn kín đáo. Hắn cho rằng tôi làm vậy là vì quan tâm đến hắn.
Tôi phát hiện một ngăn kéo trong phòng sách bị khoá, mà vài ngày trước còn có thể kéo ra, chìa khoá không ở trong tay tôi.
Tôi gọi người hầu đến, hỏi về chìa khoá. Cô ấy ấp úng che giấu cho Hàn Đa Khôi, nói không biết chìa khoá ở đâu, hôm khác sẽ gọi thợ khoá đến xem.
"Không cần đâu." Tôi nói.
Tủ do tôi mua, tôi lại không có chìa khoá, thật thú vị.
Tôi xuống lầu tìm hộp dụng cụ, lấy ra một cái búa, dưới sự van xin theo sát từng bước của người hầu, tôi quay lại lầu trên, đập vỡ ổ khoá.
Cuốn sổ tay của Hàn Đa Khôi nằm trong đó, tôi thấy được trái tim đau khổ của một Alpha đã có vợ.
"Tôi có thể chắc chắn rằng hôn nhân là một trò bịp khác xa thực tế. Cậu Beta đó, trước khi cưới, ở quán bar, quán cà phê, trên đại lộ Ngô Đồng còn có vẻ có tri thức, biết lễ nghĩa và dễ thương, nhưng bộ mặt thật lại như một tên trùm băng đảng."
"Cậu ta nhỏ hơn tôi ba tuổi, từ nhỏ đã được nuông chiều. Ban đầu tôi cũng chẳng mấy để ý khi cậu ta bày chút trò vặt vãnh, hay giận hờn vu vơ. Nhưng dần dần, tôi mới vỡ lẽ, cậu ta đâu chỉ là ương bướng, mọi chuyện đều là có dự mưu, có kế hoạch hết cả. Bộ não cậu ta có lẽ đã trưởng thành ngay từ trong bụng mẹ rồi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!