Chương 1: (Vô Đề)

Alpha và Omega đều là những sinh vật ngu ngốc.

Cuộc đời họ đầy rẫy những vấn đề phiền phức không thể tránh khỏi. đ*ng d*c, cảm ứng, lúc nào, ở đâu, có thể hay không thể, mùi nhạt đi, mùi đậm lên, đánh dấu ai, bị ai đánh dấu… Trong mắt tôi, tất cả những thứ đó chẳng qua chỉ là một màn biểu diễn động vật cực kỳ lố bịch.

Khác với lũ động vật chìm đắm trong d*c v*ng ấy, tôi là Beta. Một Beta điềm tĩnh, có năng lực, thực tế, ngăn nắp và lãnh cảm.

Từ nhỏ, tôi đã biết có ba loại người: Alpha mạnh mẽ oai hùng, Omega hiếm có yếu ớt, và Beta tầm thường không nổi bật. Nhưng đó chỉ là những khái niệm chung chung đầy định kiến.

Tôi có một đứa em trai cùng cha khác mẹ, con riêng mà bố tôi đem về từ bên ngoài. Chúng tôi rất thân thiết. Từ nhỏ đã tắm cùng nhau, cơ thể đều gầy gò như que tre, chẳng có gì khác biệt.

Thuở bé, bọn trẻ thường chơi trò đóng vai. Ai cũng tranh nhau làm Alpha, vì trong mắt trẻ con, Alpha là vua, là dũng sĩ, tượng trưng cho sức mạnh nam tính. Cũng có người chọn làm Omega, Omega như nàng Helen được tranh giành. Tôi chọn làm Beta, bởi vì tôi thực sự chẳng thèm chơi cái trò ngu ngốc đó, tôi chỉ thích quan sát bọn chúng chơi thôi.

Đến tuổi thiếu niên, khác biệt bắt đầu lộ rõ.

Bạn bè, người thân xung quanh, kể cả đứa em trai dậy thì sớm của tôi, dường như chỉ sau một đêm đã biến thành những con thú đầy d*c v*ng. Nhạy cảm, nóng bừng, đánh hơi khắp nơi, đứng ngồi không yên, phiền não về những chuyện mà tôi không hề có. Bản năng đột ngột thức tỉnh như một mạng lưới gai góc, quấn lấy cuộc sống của họ thành một mớ bòng bong.

Tôi cứ tưởng mình cũng sẽ rơi vào vũng lầy đó, nhưng mãi vẫn chưa thấy gì.

Tôi hỏi mẹ. Từ miệng ông, tôi biết được quá trình này chính là sự phân hoá như trong sách vở đã viết. Mà tôi đã thực sự trở thành một Beta.

"Con là Beta, cứ làm những gì con cần làm thôi. Đây không phải là chuyện con phải lo lắng." Ông nói qua loa.

Tôi chợt nhớ ra, cái đêm tôi bị sốt đó, bố còn đặc biệt vào phòng xem tôi thế nào. Thường thì ông không mấy để tâm khi con cái bị ốm vặt.

Do không nhạy cảm với pheromone và khả năng sinh sản yếu, Beta vẫn thường bị xem là một quần thể đông đúc nhưng luôn ở vị thế khó xử. Nhiều Beta để có lợi thế hơn khi tìm bạn đời hoặc để được chú ý còn giả mạo mình là Alpha hoặc Omega.

Có một cậu bạn cũng là Beta, sau khi nhận ra khuyết điểm của mình đã chán nản một thời gian dài. Cậu ta vốn say mê tranh luận, từ đó dồn hết tâm huyết vào đó. Cậu ta có thể một mình đóng vai cả một đội, đứng lên ngồi xuống, di chuyển từ vị trí này sang vị trí khác, đóng vai từ người thứ nhất đến người thứ tư, khiến chúng tôi cười lăn lộn dưới khán đài. Một ngày nọ, cậu ta đột nhiên biến mất khỏi trường. Hoá ra là bị tâm thần phân liệt nên phải nghỉ học. Tôi đến nhà thăm cậu ta.

Trước mặt khách, cậu ta như không thấy, lúc thì giả làm Alpha, lúc lại là Omega, rồi hỏi tôi "Còn cậu thì sao, cậu là gì?". Tôi đáp chào cậu, tôi là Beta. Cậu ta khẽ hừ một tiếng đầy kiêu ngạo, rồi không thèm để ý đến tôi nữa. Lúc tiễn khách, mẹ cậu ta thở dài thườn thượt với tôi.

Tôi chưa bao giờ cảm thấy Beta có điểm nào thua kém. Không bị ràng buộc bởi sinh lý, không phải luôn ở trong trạng thái săn mồi hay bị săn đuổi, như vậy chẳng phải rất tốt sao? Tôi có thể tự do làm những việc của mình.

Cứ làm những gì cần làm, vì thế tôi luôn chuyên tâm đọc sách của mình.

Khi trưởng thành, các Alpha và Omega bắt đầu công khai tìm kiếm bạn tình, toả ra mùi hương để thu hút lẫn nhau. Một số Beta kém cạnh tranh hơn hai nhóm kia thì cố gắng chen chân vào, mong kiếm được chút lợi lộc. Trong khi đó, tôi đã hoạch định xong mục tiêu cuộc đời.

Chúng tôi, những Beta, cũng có pheromone, dù rất nhạt. Đối với tôi, thứ này chẳng khác gì ruột thừa, tôi thà nó bị tiến hoá loại bỏ đi còn hơn.

Pheromone của tôi là mùi hoa thuỷ tiên lạnh lẽo.

Bố nói, pheromone của một người giống như nửa linh hồn bay ra, ngửi mùi hương là có thể nhận biết được người đó. Em trai tôi khi đ*ng d*c quanh người toát ra mùi hoa hồng thơm ngát. Theo lời mẹ, pheromone của bố mang mùi thép pha lẫn gỉ sét.

Mùi hương của tôi rất phù hợp với tôi. Đúng vậy, tôi yêu bản thân mình nhất.

Lần trải nghiệm t*nh d*c đầu tiên của tôi là với chồng mình, Hàn Đa Khôi.

Môn đăng hộ đối, hôn nhân sắp đặt.

Hiện nay, hai gia tộc họ Chu và họ Hàn là những tập đoàn lớn nhất trong nước. Con cái sinh ra từ những gia tộc như vậy, những sự kiện trọng đại trong đời không khỏi trở thành con cờ trao đổi lợi ích. Gượng ép không hạnh phúc, nhưng mối quan hệ dựa trên lợi ích lại đáng tin cậy hơn nhiều so với tình yêu vốn dễ bị ô nhiễm chỉ bởi một hạt cát nhỏ.

Lợi ích trong đó, không cần nói cũng hiểu. So với nó, tự do hôn nhân chẳng đáng là gì. Cuộc hôn nhân này không gặp phải bất kỳ phản đối từ bên nào, mọi người đều vui vẻ.

Trước khi cưới, chúng tôi gặp nhau vài lần, ấn tượng về nhau không tệ. Hàn Đa Khôi, với tư cách là người thừa kế nhà họ Hàn, có năng lực tạm được trong mắt tôi, danh tiếng bên ngoài tốt, không có tin đồn gì, hơn nữa vì theo Đạo nên hắn vẫn giữ mình trong sạch. Còn tôi chỉ có một vấn đề duy nhất: vì là Beta nên khả năng sinh sản thấp.

Tôi chẳng kỳ vọng gì về một cuộc hôn nhân viên mãn, tôi chỉ quan tâm nó có thể mang lại gì cho tôi.

Cơ thể Beta không thích hợp để l*m t*nh, đường sinh dục hẹp, tiết dịch chậm, vách trong mỏng manh và chật chội bị cái v*t t* l*n và nóng bỏng ấy đột ngột giãn ra, cảm giác đau đớn như một mảnh đất hoang đón nhận một nhát cuốc.

Điều khó chịu hơn đến từ người đàn ông đang đè lên người tôi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!