Ta bỗng hơi hối hận vì một mình chạy ra ngoài.
Di nương... ma ma...
Đúng lúc ta sắp ngủ thiếp đi, bỗng nhiên một cỗ xe ngựa rất lớn dừng lại bên cạnh ta.
Một người có vẻ là thị vệ nhảy xuống nhìn ta một cái, báo cáo với người trên xe:
"Khởi bẩm Đốc chủ, là thiên kim của Tống Tướng phủ."
2
Xe ngựa sáu ngựa kéo chạm trổ sơn vàng rất xa hoa, người trên xe có giọng nói du dương, như tiên nhạc vờn quanh khiến người ta bất giác bị thu hút.
"Tống An Ninh... vị hôn thê của Tạ Quân Hoài?"
Ta có chút vui mừng trợn tròn mắt:
"Ngươi... ngươi biết ta?"
Rèm xe vén lên, lộ ra một đôi mắt phượng mang ánh nước, gương mặt đó, thoáng nhìn, như đã kinh diễm hết thảy thời gian.
Tướng mạo Tạ Quân Hoài rất đẹp, được người ta khen ngợi như ngọc thụ lâm phong, quân tử đoan phương. Nhưng so với người trước mắt, lại có phần không bằng.
Hắn quá tinh xảo rồi, cả người như được chạm trổ từ vàng ngọc, ngay cả sợi tóc cũng đẹp.
Ta nhìn đến ngẩn người, bất giác chảy nước miếng:
"Ca ca đẹp quá, ngươi đẹp như vậy, chắc chắn là người tốt. Có thể dẫn A Ninh vào cung không?"
Cái gì?
Nghe lời ta nói, ánh mắt người trên xe lộ ra chút ý cười.
"Tiểu cô nương, một mình ngươi vào cung làm gì?"
Ta nói:
"Còn ba ngày nữa là sinh nhật mười lăm tuổi của An Ninh rồi. Thái tử ca ca từng nói, đợi A Ninh mười lăm tuổi sẽ cưới A Ninh làm Thái tử phi! A Ninh muốn đi hỏi Thái tử ca ca, ba ngày nữa có phải sẽ thành thân với An Ninh không."
Thị vệ bên cạnh nhìn ta, có chút khó xử hạ thấp giọng thì thầm bên tai người kia: "Đốc chủ, nghe nói vị hôn thê Tống tiểu thư của Thái tử điện hạ thuở nhỏ từng thay điện hạ đỡ một kiếm, trúng kịch độc, tâm trí dừng lại ở tám tuổi, như đứa trẻ con.
Hiện giờ Tống Tướng thế suy, trong triều chỉ có Lâm Tướng quân và ngài phân tranh, bên Đông cung muốn hủy hôn ước với Tống gia để kết thân với Lâm gia...
"Đôi mắt sau rèm xe nhìn ta chăm chú, như đang tính toán điều gì, bỗng nhiên nhoẻn miệng cười, đưa ra một bàn tay trắng ngần như ngọc."Tiểu nha đầu, ngươi muốn vào cung gặp Thái tử phải không? Lên đây, ca ca dẫn ngươi đi!
"Tim ta vui mừng, không chút do dự nắm lấy tay hắn."Thật sao? Ca ca thật là người tốt!"
Đôi tay đó, trắng nõn mịn màng, còn muốn đẹp hơn cả tay một nữ hài tử là ta. Trông có vẻ mềm mại không xương, nhưng lại rất có lực, chỉ khẽ dùng sức đã kéo ta lên xe ngựa.
Ta ngồi bên cạnh hắn, chỉ thấy người trước mắt đẹp đến mức khiến người ta phát điên.
Tóc đen như mực, da trắng như tuyết, môi đỏ như son. Ngay cả trên người, cũng thoang thoảng mùi thơm son phấn.
Ta ngây ngốc nhìn hắn, sau nửa ngày mới thốt ra một câu:
"Ngươi là ca ca hay tỷ tỷ vậy?"
Tạ Trường Phong khẽ nheo mắt, khóe miệng nở một nụ cười nguy hiểm, liếc nhìn ta, hồi lâu không nói gì.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!