Chương 15: Con Đường Sau Này

Cù gia.

Phòng khách.

Mẹ kinh hãi, vội vàng hỏi:

"Xảy ra chuyện gì? Rốt cục xảy ra chuyện gì?"

Cù Vân Huyên giật mình nói:

"Thi đậu công chức? Con thi trắc nghiệm và tự luận không phải đều không được sao?"

"Cái này... khụ khụ, không phải là không được, mà là mọi người hiểu sai rồi, từ đầu đến cuối mọi người đều không có hỏi con là thi như thế nào cả" Đổng Học Bân ngượng ngùng cười cười: "Sau đó con nghĩ rằng còn vòng phỏng vấn có thể không qua, cho nên không nói với mọi người, để tránh mọi người vui vẻ uổng công.

Sáng sớm ngày hôm trước không phải con đi ra ngoài sao, đi thi phỏng vấn đấy, người ta hỏi vài câu, con đáp không được tốt lắm, hơn nữa lại xếp thứ tư, trong lòng cảm thấy không thể qua được, ai biết người ta gọi điện thoại báo, kêu con thứ hai này đến phân cục thành Tây báo danh, nói trúng tuyển rồi

"Mẹ ôm lấy tay của con trai, môi run run:"Thật sự đậu rồi sao? Con không lừa mẹ chứ? Không lừa mẹ chứ?Đổng Học Bân nói:Ha ha, con làm sao dám lừa mẹ

"Miệng của dì Hứa cứng lại:"Có phải là lầm rồi không? Con thi viết đậu? Bao nhiêu điểm?

"Đổng Học Bân nhìn hai người bọn họ:"Phần trắc nghiệm và tự luận cộng lại tổng cộng được một trăm ba mươi điểmMột trăm ba?

"Tiểu Đông hít sâu một hơi lạnh:"Cậu thi được một trăm ba mươi điểm?Thật sự là con trai ngoan của mẹ, thật sự là con trai ngoan của mẹ

"Mẹ chảy nước mắt xuống, vừa khóc, vừa kích động nắm lấy tay của Cù Vân Huyên, không biết nên nói cái gì cho phải:"Vân Huyên! Em có nghe thấy không? Học Bân đậu rồi! Học Bân đậu rồi!

Con chị thi đậu công chức rồi!Em nghe thấy rồi, nghe thấy rồi

"Cù Vân Huyên lau nước mắt cho mẹ:"Đây là chuyện tốt, chị đừng khóc

"Mẹ rơi lệ không ngừng:"Chị là vui vẻ, là vui vẻ!

"Cù Vân Huyên cười, gõ đầu của Đổng Học Bân một cái:"Tiểu tử thối! Khá lắm! Đúng là không chịu thua kém dì!

"Mũi của Đổng Học Bân cũng hơi cay, miễn cưỡng nở một nụ cười. Khóc một hồi, mẹ cuối cùng cũng ngừng nước mắt, lau mặt vội vàng nói:"Vân Huyên, buổi trưa em đừng làm cơm, đến chổ chị ăn cơm, chị đi xuống lầu mua vài móc, chuẩn bị để ăn

"Quay đầu nhìn lại dì Hứa và Tiểu Đông:"Chị và Tiểu Đông đừng đi, đến chổ em đi

"Biểu tình của dì Hứa cứng ngắc, miễn cưỡng cười nói:" Không được, tôi... buổi trưa tôi còn có việc

"Tiểu Đông cắn răng nói:"Mẹ, đi thôi

"Cù Vân Huyên khách khí nói:"Lát nữa thế nào?Lát nữa còn có việc, mọi người cứ trò chuyện đi"

Dì Hứa kéo Tiểu Đông đứng lên, vừa ra đến cửa, Tiểu Đông dùng ánh mắt ghen ghét nhìn Đổng Học Bân, không còn ngạo khí như ngày xưa, cùng dì Hứa xám xịt khỏi khỏi nhà của Cù Vân Huyên. Xem ra, Đổng Học Bân bất ngờ thi đậu công chức đã tạo thành đả kích rất lớn đối với hai người bọn họ.

Bọn họ đi được mười phút, thì trên lầu truyền đến tiếng loảng xoảng, mơ hồ có thể nghe được tiếng la.

Đừng đánh đứa nhỏ! Đây là tiếng của dì Hứa: Đừng có đánh nó!

Ba! A!!!

"Thằng nhóc mày! Ngay cả thằng nhóc Đổng gia còn mạnh hơn mày! Xem tao có đánh chết mày không?" Đây là tiếng rống giận của Hứa Khoa trưởng.

A! A!

Nghe tiếng Tiểu Đông kêu thảm liên tục, trong lòng Đổng Học Bân sảng khoái không gì sánh bằng.

Buổi trưa ăn cơm, mẹ hưng phấn đến nổi đầu óc rối loạn đặc biệt uống hai chai bia ướp lạnh:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!