Sáng sớm 7 ngày sau, Tần Hoan đi ra khỏi tây hậu viện cùng với Phục Linh, đám hạ nhân Tần phủ trốn ở phía xa nhìn lại, vừa tò mò vừa hơi hoảng sợ nhìn hai người họ.
"Pháp sự đã làm liên tiếp 7 ngày, Cửu tiểu thư vẫn còn bình yên vô sự kìa, chứng tỏ Cửu tiểu thư đã thực sự sống lại à?"
"Đúng vậy rồi, nếu như thật sự là yêu ma quỷ quái đội lốt thì đã sớm bị nhóm cao tăng kia thu phục rồi!"
"Ta thấy không phải bị yêu quái quấn thân, mà chính là Bồ tát hiện thế mới đúng, Phục Linh chính là đã được Cửu tiểu thư cứu sống!"
Tiếng nghị luận không ngừng vang lên, Phục Linh khẽ hừ một tiếng,
"Tiểu thư rõ ràng không hề chết, vậy mà bọn họ cứ khăng khăng nói tiểu thư đã chết, lúc tiểu thư tỉnh dậy lại còn cố tình nói yêu quái quấn thân để bôi nhọ tiểu thư, bây giờ thì tốt rồi, pháp sự đã làm xong, bọn họ cũng nên ngậm miệng rồi."
Chịu đựng cấm túc 7 ngày, cuối cùng Tần Hoan cũng bình tĩnh tiếp nhận thân phận Cửu tiểu thư Tần phủ.
Việc cấp bách bây giờ chính là điều tra rõ ràng vị Cửu tiểu thư này vì sao mà chết. Nhưng điều khiến cho nàng thấy ngoài dự tính nhất chính là trong 7 ngày này lại không có bất kì người nào đến dò hỏi tình hình, chẳng lẽ hung thủ kia không sợ nàng tỉnh dậy rồi nói ra chân tướng sao?
Hôm nay Tần Hoan mặc váy dài màu xanh nhạt, mái tóc dài chỉ dùng một cây trâm đơn giản vấn lên, cả thân người chìm trong ánh nắng ban mai, khí chất giản dị trang nhã, mặt mày sáng ngời như ánh trăng, nàng không hề nhiều lời, chỉ nói khẽ,
"Em nhắc lại chuyện hôm đó một lần nữa cho ta nghe."
Phục Linh hơi đau lòng, tiểu thư nhà nàng đúng là không nhớ rõ chuyện lúc trước rồi.
"Hôm đó tiểu thư dùng cơm trưa xong, từ trước khi nghỉ trưa nửa canh giờ cho đến chiều, người nghe nói Hoắc công tử vào phủ nên tâm tư hơi loạn. Thế nhưng Hoắc công tử vào phủ chỉ để nói chuyện với Đại thiếu gia và Nhị thiếu gia, cũng không gặp chúng ta."
"Lúc ấy trong lòng tiểu thư buồn bực, cho nên cơm tối cũng không ăn được bao nhiêu. Ăn cơm xong bỗng nhiên tiểu thư nói muốn ra ngoài đi dạo một chút."
Phục Linh tự trách nói,
"Cũng tại nô tỳ, lúc đi cùng tiểu thư ra ngoài lại quên mang theo áo choàng, hôm ấy khi đêm xuống thì tiết trời hơi lạnh, nô tỳ đi cùng tiểu thư đến chỗ hồ sen thì đột nhiên gió nổi lên, trời lại lạnh hơn một chút."
"Nô tỳ vốn định nhắc tiểu thư quay về, nhưng không biết tại sao tiểu thư lại muốn nán lại bên cạnh hồ sen một lúc, vậy nên nô tỳ để cho tiểu thư chờ mình quay về lấy áo choàng. Thời gian nô tỳ rời đi còn chưa đến nửa ly trà, thế nhưng lúc quay lại lại không thấy tiểu thư đâu nữa!"
Phục Linh nói xong sống mũi hơi chua, "Lúc ấy nô tỳ rất lo lắng, tiểu thư vốn nhát gan, giữa đêm khuya lại đứng ở bên cạnh hồ sen, chỉ lơ là một chút là rơi vào trong hồ rồi.
Nô tỳ vội vàng đi tìm xung quanh hồ sen một vòng, nhưng không tìm thấy tiểu thư, sau đó nghĩ rằng tiểu thư tự đi về rồi nên nô tỳ quay về tìm lần nữa, nhưng về rồi cũng không thấy tiểu thư đâu...
"Kiếm Lai Tiên Hiệp, Kiếm Hiệp, Huyền Huyễn Tiên Nghịch Tiên Hiệp, Kiếm Hiệp Vưu Vật - Nhi Hỉ Ngôn Tình, Sủng"Nô tỳ tìm suốt đến lúc sau nửa đêm thì trên trời bắt đầu đổ mưa xuống, nô tỳ không còn cách nào khác đành phải đi tìm quản gia.
Thế nhưng lúc nô tỳ đến viện của quản gia thì bị người ta cản lại ở bên ngoài, nô tỳ quá hoảng sợ nên quỳ gối bên ngoài viện quản gia cầu xin, quỳ tận hơn nửa canh giờ.
"Tính tình Phục Linh lương thiện hoạt bát, thế nhưng khi nói đến đây nàng cũng phải nghiến răng nghiến lợi,"Từ đầu đến cuối quản gia đều không hề lộ diện, đến tận lúc trời sắp sáng rồi mới đột nhiên có người nói tiểu thư nhảy xuống hồ rồi...
"Sự việc đã qua được 8 ngày, nhưng lúc kể lại hốc mắt Phục Linh vẫn đỏ ửng,"Lúc ấy nô tỳ cảm thấy như trời sập xuống rồi.
"Tần Hoan vỗ vỗ mu bàn tay trấn an nàng,"Sau đó ta được người ta vớt lên, rất nhanh được đưa vào linh đường?Vâng!
"Phục Linh khịt khịt mũi,"Lão phu nhân nói là điềm gở, mời các sư phụ đến làm pháp sự một ngày, chuẩn bị để sáng sớm ngày hôm sau mang tiểu thư ra ngoài hạ táng.
"Tần Hoan trầm tư nheo mắt giây lát,"Em nói hồ sen chính là ở chỗ này sao?"
Hai người vừa nói chuyện vừa đi về hướng nam, đi đến chỗ có một hồ sen rộng khoảng mười trượng vuông (Khoảng 33m2).
Cuối hạ đầu thu, lá sen tươi tốt phủ đầy mặt hồ, gió mát thổi nhẹ mang theo hương sen lan tỏa ra khắp nơi.
Ở chính giữa hồ có một nhà thủy tạ nho nhỏ, được bao xung quanh bởi hoa sen, còn có một cây cầu dẫn qua chòi nghỉ mát ở phía đối diện.
"Đúng vậy, lúc đó tiểu thư đứng ở bên cạnh cầu."
Phía bắc của hồ sen này chỉ có một con đường nhỏ bằng gỗ vây quanh hồ, hành lang của thủy tạ đều ở phía nam, mà Tần Hoan đi từ phía bắc đến, cũng đứng ở hành lang phía bắc,
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!