Lâm thị đột nhiên cảm thấy từng trận lửa nóng bốc lên bừng bừng trên mặt, Tần Tương đã gây ra chuyện như vậy thì bà càng không nên nhập kinh tránh mất mặt. Nhưng thực tế bà không những vào kinh lại còn đại náo một trận, đây thật sự là quá mức thất lễ rồi!
Lâm thị cười khổ nhìn Vãn Hà, "Vì sao ngươi không đi theo Tương Nhi?"
Vãn Hà rụt người lại rồi cúi đầu, "Nô tỳ không dám đi..."
Lâm thị thở dài, Vãn Hà cũng đỏ bừng mắt nói, "Từ nhỏ nô tỳ đã chăm sóc tiểu thư, người cũng biết tình cảm của nô tỳ đối với tiểu thư. Nhưng lần này là Thành vương, nô tỳ thật sự sợ hãi, sống đến giờ nô tỳ cảm thấy Hầu phủ chính là nơi tốt nhất rồi, thế nhưng ở Hầu phủ nô tỳ vẫn luôn nơm nớp sợ hãi chứ đừng nói là đến Thành vương phủ. Nô tỳ thật sự rất sợ..."
Nói xong Vãn Hà lại quỳ xuống đất nói, "Nô tỳ phản bội tiểu thư, xin phu nhân thứ tội. Ban đầu nô tỳ nói là sẽ quay về Cẩm Châu hầu hạ người, nhưng Cẩm Châu quá xa nên Hầu gia mới để cho nô tỳ cứ đi theo Lục tiểu thư trước đã."
Lâm thị lại nói, "Lục tiểu thư đối xử với ngươi tốt không?"
Vãn Hà gật đầu, "Lục tiểu thư đối xử với nô tỳ rất tốt, sau khi Lục tiểu thư đến kinh thành thì đã thay đổi rất nhiều. Hiện giờ Lục tiểu thư thân thiết với Quận chúa như tỷ muội ruột thịt, mà Quận chúa cũng đối xử với hạ nhân vô cùng tốt."
Lâm thị nhớ đến sáng nay Tần Sương ở chung với Tần Hoan, trước đây lúc còn ở Cẩm Châu thì người thích bắt nạt Tần Hoan nhất chính là Tần Sương. Nhưng hôm nay, 2 người lại có thể thân mật khăng khít đến mức ngủ chung một chỗ.
Lâm thị nhắm mắt lại, trong lòng vẫn cực kỳ đau đớn.
Tần Tương không nghe lời bà nói, bà muốn Tần Tương giao hảo với Tần Hoan nhưng Tần Tương lại hoàn toàn không nghe theo. Nếu Tần Tương có thể tiến bộ giống như Tần Sương thế này thì sao có thể gây ra thảm kịch giống hôm nay được?
Lâm thị hít vào một hơi, "Còn 2 ngày nữa Tần Sương sẽ xuất giá phải không?"
Vãn Hà gật đầu, Lâm thị lại thở dài, "Ta vẫn nên quay về Cẩm Châu thôi, lúc đó ngươi quay về cùng với ta đi, dù gì ngươi cũng không phải người bên cạnh Lục tiểu thư cho nên con bé có đối xử tốt với ngươi thì trong lòng ngươi cũng vẫn dễ chịu gì."
Vãn Hà lập tức gật đầu, trước đây Vãn Hà đi theo Tần Tương nên đã biết rất nhiều chuyện, hiện tại ở bên cạnh Tần Sương rồi, mặc dù Tần Sương không nói gì nhưng đáy lòng nàng thật sự cũng có chút chột dạ. Chi bằng nàng theo Lâm thị quay về Tần phủ ở Cẩm Châu, sẽ không còn nơm nớp lo sợ như khi ở kinh thành này nữa.
"Phu nhân cứ thế quay về ư? Không đến gặp tiểu thư sao?"
Lâm thị hít sâu một hơi, "Nếu đã đến rồi thì chắc chắn là phải gặp, có điều chuyện này ta không an bài được, còn phải nhờ đến Hầu gia hỗ trợ. Đợi gặp nó một lần rồi ta mới quay về..."
Lâm thị nhắm mắt lại, việc này đương nhiên phải nhờ Hầu phủ hỗ trợ, bà phải đến cầu xin Tần Thuật rồi.
Nghe nói Lâm thị đã tỉnh lại nên Hồ thị dẫn theo Tần Sương và Tần Hoan, còn có Tần Triều Vũ đến thăm Lâm thị. Lâm thị vừa nhìn thấy Hồ thị đến thì lập tức kéo tay bà nói, "Đại tẩu, thật sự xin lỗi, hôm nay là ta thất lễ rồi, ta xin nhận lỗi với Đại tẩu."
Hồ thị lập tức đè tay Lâm thị lại, "Đệ muội tuyệt đối đừng nên như vậy, ta cũng có nữ nhi nên ta hiểu được đệ muội đang nghĩ gì. Chuyện này ta không trách muội, muội đi đường xa đến đây nên thân thể mệt mỏi suy sụp, chúng ta đều là người 1 nhà nên đừng nói mấy chuyện này nữa. Vốn dĩ tối nay làm một bữa cơm vì muội nhưng thấy thân thể muội không tốt nên miễn đi, muội phải mau chóng hồi phục mới tốt."
Lâm thị cười khổ một tiếng, "Đại tẩu, mặc dù chúng ta không gặp nhau nhiều lắm nhưng danh tiếng hiền thục của Đại tẩu ra đều đã được nghe. Hiện tại sự việc đã nói rõ ràng rồi, ta cũng không khách khí với Đại tẩu nữa. Đại tẩu, lần này ta đến đây chính là vì hôn sự của Tương Nhi, nhưng sự tình đã biến thành thế này ta cũng không dám oán hận, không chỉ không oán hận mà ta còn phải chịu tội với Đại ca Đại tẩu mới đúng.
Tương Nhi đã suýt chút nữa gây ra đại họa cho Hầu phủ, thật sự không nên..."
Hồ thị nghe đến đây thì đáy lòng mới thoải mái đôi chút, giọng nói trở nên chân thành hơn, "Đệ muội không cần chịu tội gì cả, dù gì Tương Nhi cũng mới chỉ là đứa trẻ, sau này chỉ sợ con bé sẽ phải hối hận. Có điều bây giờ ván đã đóng thuyền rồi, chúng ta chẳng còn cách nào cả."
Lâm thị liền nói, "Chuyện này ta biết, cho nên ta có một yêu cầu quá đáng, ta muốn gặp Tần Tương một lần."
Hồ thị cũng đã dự liệu trước nên giờ nghe vậy chỉ trầm tư giây lát rồi nói, "Chúng ta đưa bái thiếp đến cửa thì cũng không hợp quy củ. Hiện tại Thành vương và Thái tử như nước với lửa nên chỉ sợ sẽ không thèm để ý gì đến bái thiếp của bọn ta. Cho nên đệ muội nếu muốn gặp Tần Tương chỉ e sẽ phải đích thân đến Thành vương phủ mà gặp..."
Trên mặt Lâm thị nóng bừng từng cơn, Tần Thuật nói không thừa nhận Tần Tương thì đương nhiên chẳng còn lý do gì để Tần Tương đến Hầu phủ cả. Một là Tần Tương gây ra chuyện phá hủy gia phong Tần thị, hai là cũng để chứng minh cho Thái tử thấy lập trường của Hầu phủ. Hiện tại Lâm thị nói muốn gặp thì đương nhiên Hầu phủ không thể nào gọi Tần Tương quay về, huống chi Tần Tương đã trở thành người của Thành vương, bọn họ gọi thì Tần Tương sẽ về sao?
Lâm thị gật đầu, "Được, ý của Đại tẩu ta đã hiểu rồi."
Hồ thị cũng nói, "Muội không cần phải lo lắng, muội muốn ngày nào đến gặp con bé? Ta sai người đưa muội đến Thành vương phủ là được."
Trong lòng Lâm thị lại đau đớn từng cơn, "Vậy thì ngày mai đi."
Hồ thị gật đầu, "Được, để ta an bài cho muội."
Lâm thị còn chưa khỏe lại nên chỉ nói thêm mấy câu nữa thì Hồ thị liền dẫn đám tiểu bối rời đi. Hôm nay đã bị chuyện này làm ảnh hưởng nên Tần Hoan không đến nha môn nữa, hôm sau còn phải thử giá y và lấy thêm đồ trang sức cho Tần Sương nên nàng chỉ dặn Bạch Anh đến nha môn một chuyến. Cũng trong buổi sáng hôm đó, Hầu phủ phái hộ vệ đưa Lâm thị đến Thành vương phủ, Hồ thị vẫn còn lo lắng cho nên lại bảo Vũ ma ma đi cùng.
Xe ngựa của Hầu phủ đi dọc theo con đường chủ đạo mà đến Thành vương phủ, Lâm thị nhìn ngắm sự phồn hoa nơi kinh thành thì vẻ mặt có chút hoảng hốt. Kinh thành là một nơi rất tốt, nhưng đến tuổi tác này của bà rồi thì lại không quen với sự ồn ào náo nhiệt thế này. Bà chỉ vén rèm lên nhìn ra ngoài mấy lần sau đó lại thấy tẻ nhạt mà thu hồi tầm mắt, trong lòng chỉ nghĩ đến lát nữa gặp được Tần Tương rồi mình phải nói thế nào mà thôi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!