Chương 596: Sỉ nhục Tần thị (1)

Tần Hoan lạnh lùng quát một tiếng hệt như dội một chậu nước lạnh lên đầu Lâm thị còn đang phẫn nộ. Lâm thị ngơ ngác nhìn Tần Hoan, "Tương Nhi làm ra chuyện gì? Con bé là một người cao ngạo như vậy, sao có thể đi làm thiếp cho người ta? Nếu như không xảy ra biến có gì, sao nó lại có thể... Lời này của ngươi rốt cuộc là có ý gì?"

Tần Hoan quẳng tay Lâm thị ra, mạnh đến mức khiến cho Lâm thị lùi hẳn vể sau 2 bước.

Hồ thị nhìn thấy thế liền thở dài thật dài, "Đệ muội, ta đã nói muội đừng nên nóng vội mà, vì sao ngay cả lời ta nói mà muội cũng không tin?"

Nếu trước đây Tần Hoan có thái độ như vậy nhất định Lâm thị sẽ nổi giận nhưng hôm nay thân phận nàng đã khác, cho nên nàng có lạnh lùng vô lễ hơn nữa thì Lâm thị cũng không dám nói gì thêm. Lâm thị đỏ mắt, vẻ mặt vẫn tràn đầy tuyệt vọng, "Đại tẩu, không phải ta không nghe, mà là lúc trước Đại ca muốn đón mấy đứa tiểu bối vào kinh thì ta không hề oán hận đến nửa câu, nghĩ rằng đến kinh thành rồi cũng coi như tìm một lối ra tốt cho đám tiểu bối.

Nhưng hôm nay, Tương Nhi lại đến chỗ Thành vương làm thiếp!"

Lâm thị chỉ biết Thành vương là Hoàng tử, nhưng bà cũng có xuất thân thi thư thế gia, nếu như Tần Tương gả đến làm Trắc phi thì cũng thôi, đằng này lại làm thiếp thì chính là một vết nhơ bẩn cả đời, bà tuyệt đối không thể chấp nhận được. Cho dù Tần Tương có là đứa hồ đồ thì phu thê Trung Dũng hầu Tần Thuật kia lẽ nào là bù nhìn? Sao bọn họ lại có thể trơ mắt để cho Tương Nhi của bà đi làm thiếp chứ?

Tần Hoan thấy Lâm thị khóc sướt mướt, Hồ thị muốn nói lại thôi thì thật sự nhìn không nổi nữa, nàng đành lên tiếng, "Đại bá mẫu, chuyện này nhất định phải để cho Tam thúc mẫu biết đầu đuôi sự việc. Vãn Hà vẫn còn ở đây, bảo Vãn Hà đến nói cho Tam thúc mẫu nghe đi."

Vãn Hà đã theo hầu hạ Tần Tương rất nhiều năm cho nên Lâm thị vừa nghe thấy tên Vãn Hà thì vẻ mặt lập tức biến đổi, "Được, gọi Vãn Hà đến đây, ta phải hỏi nó..."

So với hỏi Tần Sương thì Lâm thị càng tin tưởng Vãn Hà hơn, Hồ thị thở dài rồi liếc nhìn Vũ ma ma một cái. Vũ ma ma gật đầu, lập tức đi sang viện của Tần Sương còn Hồ thị lại tiến lên nói, "Đệ muội, đây là viện của Hoan Nhi, chúng ta đến tiền đường nói chuyện thôi. Hoan Nhi và Sương Nhi vừa mới ngủ dậy, để lát nữa bọn nó qua đó đi."

Lâm thị lau nước mắt, đại khái cũng nhận ra bản thân mình thất thố nên mới gật đầu đi ra ngoài. Hồ thị đi chậm lại 1 bước rồi quay đầu sang nhìn Tần Sương và Tần Hoan, "Tam đệ không còn nữa, Tam đệ muội chỉ còn lại có một mình cũng quá đáng thương. Hầu gia vốn định là chờ muội ấy nghỉ ngơi một chút cho khỏe lại rồi mới nhắc đến chuyện này, nhưng muội ấy lại quá nóng vội.

Hai đứa các con chỉnh đốn lại một chút rồi lát nữa qua chính viện đi."

Tần Hoan và Tần Sương gật đầu, Hồ thị quay người lại đi theo sau Lâm thị.

Mọi người đi cả rồi thì Tùng Phong viện mới yên tĩnh trở lại, Tần Sương thở phào rồi lập tức túm lấy tay Tần Hoan, "May mà có muội ở đây, vừa rồi đúng là khiến ta sợ muốn chết."

Tần Hoan thở dài, "Sắp phải gả đi rồi, sao đến giờ vẫn không biết cách ứng xử?"

Vừa rồi Tần Sương bị dọa đến mức nhắm chặt mắt lại, vốn cũng định cứ thế hứng chịu cái tát của Lâm thị. Nếu như không có Tần Hoan thì lúc đó bàn tay của Lâm thị đã rơi lên mặt Tần Sương rồi, Tần Sương bất đắc dĩ nói, "Từ nhỏ ta đã như vậy rồi, người khác thì thôi không nói, còn bà ấy dù sao cũng là đích mẫu của ta." Dứt lời Tần Sương lại nói, "Ta vẫn còn có thể gả đi sao?"

Tần Hoan cũng bất đắc dĩ, "Đương nhiên có thể rồi, chẳng lẽ chỉ vì lỗi lầm của Tần Tương mà Tam thúc mẫu còn định hủy đi hôn sự của tỷ cho hả giận sao?"

Nói xong nàng thúc giục Tần Sương đi vào trong, "Mau vào rửa mặt đi rồi còn đến chính viện."

Tần Hoan và Tần Sương rửa mặt xong rồi đi đến cính viện, vừa mới đến cửa tiền đường đã nghe được tiếng Vãn Hà khóc lóc kể lể ở bên trong.

"Nô tỳ cảm thấy không thỏa đáng nhưng tiểu thư lại nói là không sao cả, tiểu thư còn nói làm thiếp cho người khác thì đương nhiên không được, nhưng làm thiếp cho Thành vương thì không sao. Thành vương Điện hạ là Hoàng thân quốc thích, đương nhiên tốt hơn là gả cho một võ tướng Thất phẩm nho nhỏ..."

"Ngày đó lúc nô tỳ bị dẫn đến trước lều trại thì tiểu thư và Thành vương ở trong đó đến tận chiều. Nô tỳ không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng lúc tiểu thư quay về tắm rửa thì nô tỳ thấy được rõ ràng tiểu thư chắc chắn đã có thân mật da thịt với Thành vương rồi."

"Hôm Thành vương đến cửa đón người đi, Hầu gia hỏi tiểu thư vì sao lại thế, là tiểu thư tự mình nói bản thân muốn đến Thành vương phủ. Hầu gia nói nếu tiểu thư không muốn thì chắc chắn sẽ đi đòi lại công bằng cho tiểu thư, nhưng tiểu thư nói bản thân mình muốn... Nô tỳ sợ hãi, nô tỳ có thân phận thế này nên không dám đến Thành vương phủ, cho nên hôm đó nô tỳ mới không đi cùng..."

"Ngày đó, Hầu gia trong cơn tức giận đã nói trục xuất tiểu thư khỏi Tần thị..."

Hầu tỳ trong phòng đều bị điều ra ngoài, đứng canh gác rất xa bên ngoài cửa viện. Tần Thuật không có mặt ở đây mà chỉ có Hồ thị và Lâm thị ở trong phòng, Vãn Hà quỳ gối trước măt Lâm thị vừa khóc lóc vừa kể lại mọi chuyện.

Lâm thị ngồi thẳng trên ghế, mặt trắng bệch cắt không còn giọt máu. Vãn Hà nói xong rồi nhưng Lâm thị mãi một lúc lâu sau vẫn không lên tiếng, Hồ thị lại thở dài, "Đệ muội, sự thật chính là như vậy, tối hôm đó tất cả mọi người chúng ta đều ở trong này, là chính miệng Tần Tương nói muốn đến Thành vương phủ. Mặc dù địa vị của Hầu gia thua kém Thành vương nhưng tốt xấu gì vẫn còn thể diện, Hầu gia vốn định vào cung tìm công bằng cho Tần Tương rồi cự tuyệt yêu cầu vô lý của Thành vương, nhưng không ngờ đến tự bản thân Tần Tương lại muốn đi."

"Hôn sự của Tần Tương từ sớm đã định xong với Tiết gia rồi, lúc ấy bọn ta dẫn con bé đi xuân săn cũng chỉ là để nó được mở mang tầm mắt, được chơi đùa vui vẻ cùng với đám tỷ muội một chút. Nhưng ai ngờ được cuối cùng lại xảy ra chuyện như vậy."

"Lúc ấy đã định ra với Tiết gia, chỉ còn thiếu hạ sính lễ quyết định ngày gả sang nữa thôi, con bé làm ra chuyện như vậy thì sáng sớm hôm sau cả kinh thành đã đều biết rõ. Bao nhiêu năm nay, Hầu phủ chưa từng có lúc nào mất mặt đến như vậy! Haizz, muội chắc hẳn đã biết đến Thành vương, Vũ Nhi sắp gả đi làm Thái tử phi nên trong mắt mọi người Hầu phủ đã đứng về bên phía Thái tử rồi. Tương Nhi làm như vậy khiến cho Tiết gia chẳng còn mặt mũi nào, cũng khiến cho chúng ta mất thể diện với Thái tử.

Sau tối hôm đó, trời còn chưa sáng Hầu gia đã phải vào cung thỉnh tội, còn ta cũng sáng sớm đến Tiết phủ tạ lỗi..."

"Nói trắng ra là, nếu Tương Nhi gả đến Tiết phủ cũng chính là gả thấp. Muội xuất thân từ đại gia tộc nên cũng biết chỗ tốt của chuyện nữ nhi quyền quý khi gả thấp. Đứa nhỏ Tiết gia kia là cộng sự với Nghiệp Nhi trong Tuần phòng doanh, cũng là một lứa tiểu bối cực kỳ tốt. Đệ muội, mối hôn sự này ta và Hầu gia đã thật sự dùng tấm lòng để tính toán thay cho Tần Tương, Tam đệ xảy ra chuyện như vậy thì hiện tại chỉ còn có Tiết gia kia là lựa chọn tốt nhất trong toàn kinh thành này mà thôi.

Muội đừng trách chúng ta tìm đến người có chức quan quá nhỏ, nếu vậy thì ta đây cũng không còn gì để nói. Bọn ta có thể tìm đến những thứ tử nhà phú quý nhưng những người này, nếu không nạp thiếp thất đầy trong viện, thì cũng là những kẻ bệnh nặng bệnh nhẹ, hoặc là lớn tuổi rồi. Nếu cứ như vậy mà gả Tần Tương đến thì chẳng lẽ không phải là làm nhục cô nương của Tần gia sao?"

"Bọn ta hao phí nhiều công sức như vậy nhưng Tương Nhi vẫn không hài lòng, ngày đó con bé nói đi là đi luôn cực kỳ dứt khoát. Đứng trước mặt Hầu gia nó cũng không hề tỏ ra nhượng bộ, muội nói xem như vậy thì bọn ta còn biết phải làm gì nữa? Huống hồ con bé và Thành vương đã đi đến hoàn cảnh đó rồi, nếu như còn tiếp tục làm náo loạn lên thì không những Hầu phủ mất mặt mà còn là ép cho Tương Nhi đi tìm chết."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!