Chương 595: Lâm thị vào kinh (2)

Tần Hoan vừa mới đi cũng Thái Trưởng Công chúa được mấy bước thì nụ cười trên mặt lập tức tiêu tán. Trên đời này có người chỉ nhìn vào 1 phần dung mạo của người ta liền có thể vẽ ra được toàn bộ gương mặt một cách sống động sao?

Thái Trưởng Công chúa thấy Tần Hoan đang ngây ngốc liền nói, "Hôn sự của tỷ tỷ con chuẩn bị đến đâu rồi?"

Tần Hoan hoàn hồn rồi nói, "Đều đã chuẩn bị xong cả rồi, Đại bá mẫu làm việc cực kỳ chu đáo."

Thái Trưởng Công chúa cười gật đầu, "Đến lúc đó ta cũng không đến đây, hôn sự này của tỷ tỷ con chắc hẳn Hầu phủ không làm quá to. Hôm đó ta bảo Nhạc Ngưng đi một chuyến, mang chút lễ vật đến."

Tần Hoan lập tức gật đầu, "Tổ mẫu có lòng rồi..."

Thái Trưởng Công chúa vỗ vỗ tay nàng, "Đây chẳng phải là nể mặt con sao."

Tần Hoan ôm lấy cánh tay Thái Trưởng Công chúa, tựa như đang làm nũng, "Hoan Nhi hiểu rồi, đa tạ tổ mẫu."

Thái Trưởng Công chúa nghe vậy liền nhìn sang Nhạc Ngưng, "Haizz, thấy Hầu phủ làm hôn sự thì ta lại nghĩ đến 2 đứa con, đặc biệt là Nhạc Ngưng, con là một kẻ không hề yên phận..."

Vẻ mặt Nhạc Ngưng khổ sở, "Tổ mẫu, Tần cô nương thành thân là việc của Tần gia, người hà tất phải nghĩ đến trên người con..."

Nhạc Ngưng nhìn Tần Hoan cầu cứu, Tần Hoan lập tức chuyển đề tài đến chuyện vào cung thỉnh an Thái hậu.

Tổ tôn 3 người đi dạo vườn xong, Tần Hoan ở lại dùng cơm trưa cùng với Thái Trưởng Công chúa, đến khi bà đi ngủ trưa rồi nàng mới cáo từ rời khỏi Hầu phủ. Nhưng nàng còn chưa đi đến chính viện thì gã sai vặt bên ngoài đã đến bẩm báo, Ngụy Kỳ Chi đến rồi!

Tần Hoan hơi ngạc nhiên, sao Ngụy Kỳ Chi lại đến đây?

Nàng vừa quay sang nhìn thì thấy trên mặt Nhạc Ngưng không có chút ngạc nhiên nào, hóa ra nàng đã biết từ sớm rồi.

"Chắc là đưa thú y đến! Con ngựa nhỏ mà hắn tặng ta bị bệnh nên ta phái người đến phủ báo cho hắn 1 tiếng, hắn nói sẽ dẫn người đến xem bệnh cho nó..."

Vừa nghe đến đây thì Tần Hoan không vội rời đi, nàng cùng với Nhạc Ngưng tiếp Ngụy Kỳ Chi vào phủ.

Lúc nhìn thấy Ngụy Kỳ Chi, quả nhiên hắn dẫn theo 1 nam tử trung niên, là một người rất am hiểu khám bệnh cho ngựa.

"Không ngờ Vĩnh Từ Quận chúa cũng ở đây, vị này là Lý sư phụ, giỏi khám bệnh nhất trong thương đội của ta. Ngựa đang ở đâu? Để Lý sư phụ nhìn một cái liền biết chữa trị thế nào..."

Ngụy Kỳ Chi vừa nói vậy xong thì Nhạc Ngưng liền đích thân dẫn hắn đến chuồng ngựa. Tần Hoan thấy trên tay người hầu đi theo Ngụy Kỳ Chi vẫn còn cầm đồ vật liền hỏi, "Ngụy công tử đến đây còn đem theo lễ vật hay sao?"

Ngụy Kỳ Chi cười, "Hôm trước ta đến xem cửa hàng ở thành Nam, vậy mà lại mua được một món đồ từ tiền triều, chính là một thanh kiếm. Nghe đồn nó tên là Thừa Ảnh kiếm, nhưng ta cũng không dám khẳng định vì ta không phải kẻ tập võ. Trong số những người mà ta quen biết thì chỉ có Quận chúa thích hợp dùng thanh kiếm này nhất thôi."

Tần Hoan thoáng ngạc nhiên, Thừa Ảnh kiếm chính là một trong Thập đại danh kiếm. Nghe nói nó được Kiếm thánh Âu Dã Tử tạo thành, nếu so sánh với những thanh danh kiếm khác thì thân của Thừa Ảnh kiếm mỏng manh nho nhã hơn, cực kỳ thích hợp cho nữ tử sử dụng. Một vật như vậy mà lại chỉ cần đi dạo chơi bên trong thành Nam là có thể mua được hay sao?

Đương nhiên Tần Hoan không tin nổi nên lập tức quan sát Ngụy Kỳ Chi, lúc hắn nói chuyện thì ánh mắt đều rơi lên người Nhạc Ngưng, lại mơ hồ mang theo chút mong chờ, có vẻ như hắn rất muốn đạt được sự yêu thích của Nhạc Ngưng.

Tần Hoan chau mày, tên Ngụy Kỳ Chi này lại đang có ý đồ gì vậy?

Nhạc Ngưng cũng không ngờ đây chính là Thừa Ảnh kiếm, nhưng nàng giỏi võ nghệ nên đương nhiên cũng thích những binh khí tốt. Nàng gần như ngay lập tức mở cái hòm người hầu kia ôm ra, bên trong quả nhiên là một thanh kiếm dài toàn thân sáng bóng. Nói là kiếm nhưng thân kiếm này lại cực kỳ mảnh, nhìn vào vỏ là biết rồi. Nhạc Ngưng cầm kiếm lên rồi rút ra, ngay lập tức một ánh sáng lạnh chói mắt lóe lên, Tần Hoan không biết gì về kiếm nhưng chỉ cần nhìn vào ánh sáng này thôi cũng đủ biết đây chính là thượng phẩm.

Đây là một thanh kiếm cực kỳ nho nhã, nếu một người như Yến Trì cầm trong tay thì chắc chắn hắn sẽ khó chịu. Nhưng nữ tử như Nhạc Ngưng cầm vào lại cực kỳ phù hợp, Nhạc Ngưng thuận tay múa múa vài đường, đáy mắt nàng cũng sáng lên. Nàng nhìn thoáng qua Ngụy Kỳ Chi rồi phóng khoáng nói, "Thanh kiếm này chắc hẳn không phải là báo ơn chứ?"

Ngụy Kỳ Chi vuốt vuốt mũi, "Ha ha, Quận chúa cứ nhận lấy đồ là được rồi, Quận chúa muốn nghĩ thế nào thì cứ thoải mái mà nghĩ thôi."

Nếu là cái khác thì có lẽ Nhạc Ngưng còn từ chối, nhưng đây lại là một thanh kiếm, có thể nói là nàng cực kỳ hài lòng. Nhạc Ngưng thật sự thích thanh kiếm này, nên lập tức quyết định, "Được rồi, đồ ta nhận, sau này ngươi và Hầu phủ bọn ta cũng coi như thanh toán xong xuôi rồi!"

Ngụy Kỳ Chi cười to, "Được được được, Quận chúa thích là được rồi."

Tần Hoan đứng bên cạnh nhìn rồi nhíu mày, tên Ngụy Kỳ Chi này rất có vấn đề!"

Đi thẳng đến chuồng ngựa, ngay từ xa đã nghe thấy tiếng hí điên cuồng của con ngựa nhỏ hướng về đây. Đáy mắt Ngụy Kỳ Chi lóe sáng, hắn lập tức bước nhanh về phía trước, con ngựa này tính cách khá mạnh mẽ nhưng hắn hoàn toàn không để ý đến, vừa bước đến gần đã vuốt ve đầu ngựa. Con ngựa nhỏ vốn đang hơi nóng nảy đã lập tức cúi đầu xuống ngoan ngoãn thuận theo.

Nhạc Ngưng ở đằng sau chứng kiến màn này thì cực kỳ kinh ngạc.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!