Tần Hoan vừa mới xoay người lại thì thấy một nam tử trung niên đang đứng ở đầu hẻm cách đó không xa. Đại khái là hắn muốn đi vào nhưng nhìn thấy xe ngựa của Tần Hoan cùng với người hầu đều đã ở trong này nên liền ngừng chân lại mà không tiến vào nữa.
Ông chủ tiệm sách vừa gọi như vậy, hắn vốn hẳn nên bước vào nói chuyện với Tần Hoan thế nhưng ngay lúc Tần Hoan vừa quay người lại thì hắn lập tức co chân chạy. Tần Hoan chau mày, "Bạch Anh, đuổi theo..."
Bạch Anh lập tức vọt đi, Tần Hoan chào ông chủ một câu liền bước lên xe ngựa, thị vệ đánh xe là người của Hầu phủ, đã đi theo Tần Hoan nhiều ngày rồi nên vừa thấy thế liền lập tức đánh xe truy đuổi theo phương hướng người kia vừa chạy đi.
Trong xe ngựa, Tần Hoan càng nhíu chặt mày...
Cuốn sổ trong tay nàng không phải do người khác sao chép lại mà chính là bản thảo gốc. Bản thảo này phụ thân luôn luôn mang theo bên mình, đôi khi viết ở trong nhà, đôi khi mang đến nha môn viết. Đêm hôm cả nhà bọn họ xảy ra chuyện thì mọi người ra đi cực kỳ gấp gáp nên cuốn sổ này đương nhiên không ai cầm theo. Vậy mà hôm nay, cuốn sổ lại xuất hiện ở bên ngoài, mà người ban nãy kia vừa nhìn thì Tần Hoan cảm thấy cực kỳ xa lạ, nhưng nếu suy nghĩ cẩn thận lại gương mặt này thì nàng lại thấy có vẻ như đã gặp được ở nơi nào đó rồi!
Hắn là ai vậy? Là cấm quân đêm hôm đó đuổi giết các nàng, hay là người bên trong Đại Lý Tự?
Tim Tần Hoan như thắt lại, mà tốc độ xe ngựa cũng chạy như điên, người chạy trốn kia quả nhiên cực kỳ quen thuộc với địa hình xung quanh đây nên đều chọn những con hẻm nhỏ. Nơi thành Nam căn bản nhà cửa dân chúng đều cực kỳ hỗn loạn nên vừa đi sâu vào đây thì tốc độ xe ngựa lại ngày càng chậm, nhưng người kia tuyệt đối không ngờ đến chỉ một hầu tỳ mà lại có võ công cao siêu như vậy.
Xe ngựa của Tần Hoan rẽ trái rẽ phải ở trong hẻm nhỏ một lúc liền ngừng lại vì bên ngoài chính là một ngõ cụt, còn Bạch Anh đang đứng giằng co với nam tử kia. Trên ngực hắn in hằn một dấu chân rõ ràng, hiển nhiên là bị Bạch Anh đá trúng...
"Các ngươi định làm gì? Ta đã rời khỏi Đại Lý Tự từ lâu rồi! Sự kiện kia ta hoàn toàn không có chút liên quan nào!"
Thấy xe ngựa của Tần Hoan đến đây rồi thì nam tử không dám tiếp tục làm càn nữa, hắn siết chặt nắm tay, vẻ mặt cảnh giác nhìn các nàng.
Tần Hoan vén rèm lên, ánh mắt thâm trầm rơi lên người nam tử đó. Hiện tại khoảng cách giữa 2 người càng gần nên Tần Hoan mới nhìn mặt mày hắn rõ ràng hơn, lần này nàng lại càng cảm thấy người này rất quen.
Hắn đã rời khỏi Đại Lý Tự từ lâu, sự kiện kia hoàn toàn không liên quan gì đến hắn...
Rốt cuộc thì người này là ai?
Tần Hoan nhìn chằm chằm vào nam tử, quan viên trên dưới Đại Lý Tự đều mặc có thần thái của kẻ làm quan triều đình. Mặt mày sáng láng không nói, ít nhất cũng phải là người ăn mặc tác phong đều cực kỳ sạch sẽ gọn gàng. Nam tử này mặc dù cũng coi như đàng hoàng nhưng râu ria trên mặt xồm xoàm cực kỳ lôi thôi. Tần Hoan nhìn kỹ lại, trong một khoảnh khắc đáy mắt nàng lập tức sáng bừng lên!
Nàng nhớ ra rồi! Người này là cấp dưới của một quan viên luôn đi theo phụ thân trước kia trong Đại Lý Tự. Nàng đã đi cùng phụ thân đến Đại Lý Tự vài lần, ít nhất đã từng gặp người này 2 lần, có điều trước đây hắn cao lớn rắn rỏi, dáng vẻ hiên ngang, còn hiện tại vẻ mặt hắn tiều tụy sa sút, trên người tràn ngập một cảm giác ủ rũ suy sụp nên nàng mới không lập tức nhớ ra.
Tần Hoan quan sát người này từ trên xuống dưới, sau đó phát giác y phục hắn mặc hơi cũ kỹ, đôi giày dưới chân cũng mòn đến rách mũi rồi.
Nếu là quan viên trong Đại Lý Tự thì tại sao hiện tại lại sa sút đến mức này?
"Ngươi căng thẳng như vậy làm gì? Vừa rồi vì sao phải chạy?"
Tần Hoan bước từ trên xe ngựa xuống, vẻ mặt có chút thâm trầm.
Nam tử hất hất hàm, hắn liếc mắt 1 cái liền nhìn thấy cuốn sổ trong tay Tần Hoan, "Ngươi đã mua được cuốn sổ này thì thôi, sao còn phải quay lại đây tìm ta? Chẳng lẽ ngươi muốn tố giác ta sao? Ngươi là ai?"
Tần Hoan mỉm cười, "Ngươi không cần biết ta là ai, ta quay lại tìm ngươi chỉ vì muốn biết bản thảo này có còn cuốn tiếp theo hay không mà thôi..."
Vẻ mặt nam tử lập tức thay đổi, hắn liên tục quan sát Tần Hoan từ trên xuống dưới. Trên cuốn sổ này viết ra mấy chục vụ án lớn nhỏ, nội dung trong đó có rất nhiều. Mà cuốn tiếp theo chính là viết về vụ án của Tấn vương, tiểu cô nương này vừa nhìn đã biết thân phận bất phàm, nàng ta muốn tìm nội dung tiếp theo để làm gì?
Nam tử nhìn Tần Hoan cảnh giác, sau đó lập tức ngậm miệng không nói gì.
Tần Hoan thở dài, "Ta biết cuốn sổ này chính là Thẩm Đại nhân viết khi còn sống, hiện tại đã trở thành cấm kỵ. Những người này chỉ là gia phó của ta mà thôi, nếu như ta muốn vì chuyện này mà truy cứu ngươi thì đã dẫn theo quan phủ đến đây rồi."
Thấy nam tử vẫn cụp mắt không nói chuyện, Tần Hoan lại lên tiếng, "Ta là Vĩnh Từ Quận chúa."
Mấy chữ này vừa thốt ra thì vẻ mặt nam tử lại thay đổi lần nữa. Đương nhiên là hắn biết đến danh hiệu Vĩnh Từ Quận chúa.
Tần Hoan liền thừa cơ nói tiếp, "Chắc hẳn ngươi đã nghe nhắc đến ta, thời gian này ta đang trợ giúp quan phủ phá án, nhưng vụ án này quá mức huyền bí nên ta vẫn không giúp được gì. Hiện tại ta chỉ muốn đọc tham khảo một chút những cuốn sách miêu tả và giải thích về các vụ án, không ngờ tìm loạn tìm bậy thế nào lại tìm được ghi chép của Thẩm Đại nhân. Chuyện của Thẩm Đại nhân đã qua rồi, ngươi không cần phải thần hồn nát thần tính như vậy.
Mục đích của ta rất đơn giản, cũng tuyệt đối không có ác ý gì với ngươi."
Nam tử nghe Tần Hoan giải thích xong thì sống lưng vốn căng thẳng nay đã buông lỏng đôi chút.
Từ sau xuân săn của Hoàng gia, danh hào Vĩnh Từ Quận chúa còn nổi tiếng hơn so với mấy chữ Tiểu y tiên. Bởi vì toàn bộ kinh thành không có ai tin rằng chỉ một tiểu cô nương lại có thể giúp đỡ quan phủ phá vụ án của Bắc Ngụy, nhưng dần dần chuyện Tần Hoan nghiệm thi càng nói càng rộng, đại bộ phận dân chúng cũng tán thành công lao của Tần Hoan, mà hắn cũng chính là một người trong số đó.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!