Chương 49: Khó bề phân biệt

"Nô tỳ bái kiến Hầu gia, bái kiến Tri phủ Đại nhân."

Hai ma ma nơm nớp lo sợ quỳ xuống đất, mặc dù cúi đầu nhưng thân thể run rẩy đã biểu lộ sự căng thẳng mà không thể diễn tả bằng lời.

Hoắc Hoài Tín hất hàm, sai dịch kia cầm giá y tiến lên, "Hai người các ngươi có nhận ra vật này?"

Hai ma ma ngẩng đầu lên nhìn, một người hơi chần chờ, một người lại gật đầu, "Nhận... nhận ra."

Hoắc Hoài Tín quan sát hai người rồi hỏi người vừa gật đầu kia, "Đây là vật gì?"

Ma ma kia liền nói ngay, "Đây là giá y của tiểu thư nhà ta."

Hoắc Hoài Tín cười nhạo, giọng nói cũng lạnh lùng xuống, "Nhìn cho kỹ, hai người các ngươi là ma ma chưởng quản của hồi môn của tiểu thư Tống gia, đây là bộ giá y nào các ngươi là người rõ ràng nhất. Đây không phải là bộ mà tiểu thư Tống gia mặc trên người..."

Cả người hai vị ma ma đều run rẩy, mồ hôi lạnh toát ra đầy trán.

Ngụy Ngôn Chi đứng bên cạnh nhìn, đau lòng nói, "Hai vị ma ma đã hầu hạ Tiểu Nhu nhiều năm, trước mắt Tiểu Nhu lại ngậm oan mà chết, hai vị ma ma hãy cứ biết gì nói đó, nếu không thì làm sao có thể khiến Tiểu Nhu an lòng?"

Lời nói Ngụy Ngôn Chi chân thành khẩn thiết khiến cho bọn họ lại nhớ đến cái chết của Tống Nhu, đồng thời đỏ hốc mắt. Thế nhưng dù vậy, khóe môi hai người vẫn mím chặt, có vẻ như rất khó để mở miệng.

Hoắc Hoài Tín nheo mắt, trực tiếp hỏi, "Bộ giá y dự phòng của Tống tiểu thư đang ở đâu?"

Cả hai cùng cúi đầu. Người vừa trả lời giờ lại sợ hãi, người ban nãy chần chờ thì ánh mắt lại đảo qua đảo lại không biết đang suy nghĩ cái gì. Hoắc Hoài Tín đen mặt, khẽ quát, "Hai người các ngươi hãy suy nghĩ cho kỹ! Chuyện liên quan đến án mạng, nếu có câu nào nói dối hay chỗ nào giấu diếm thì hai người các ngươi cũng không thoát được khỏi can hệ. Hay là các ngươi biết rõ về cái chết của tiểu thư mà mình?"

Hoắc Hoài Tín nói xong, người ban nãy trả lời lập tức bị dọa sợ ngã ngồi xuống đất, "Đại nhân! Không phải! Nô tỳ hầu hạ tiểu thư nhiều năm, sao có thể hại chết tiểu thư, Đại nhân, không phải đâu..."

Hoắc Hoài Tín nhìn sang người còn lại, lạnh lùng quát, "Ngươi nói đi."

Ma ma này cũng hoảng sợ nhưng trấn định hơn ma ma kia nhiều, bà chớp chớp mắt suy nghĩ giống như không biết phải nói thế nào cho phải. Ma ma kia dứt khoát nằm sấp xuống đất hoảng hốt, "Bọn nô tỳ không dám giấu diếm Đại nhân, bộ giá y này chính là bộ mà tiểu thư giữ bên mình để dự phòng. Chỉ có điều... có điều..."

"Có điều cái gì?"

Giọng Hoắc Hoài Tín càng lúc càng nghiêm khắc, biết đây là một điểm then chốt để phá án nên ông cũng sốt ruột muốn biết đáp án!

Ma ma kia quay người nhìn thoáng qua người còn lại, thấy người đó cũng sợ đến mức nghiến chặt răng, mặt cắt không còn giọt máu, "Có điều... Đêm qua bọn nô tỳ thu dọn của hồi môn của tiểu thư, phát hiện bộ giá y này đã mất tích!"

Hoắc Hoài Tín trừng mắt, "Cái gì?! Ngươi nói đêm qua các ngươi đã phát hiện mất tích?!"

"Vâng." Ma ma kia nghểnh cổ, "Giá y của tiểu thư giá trị vạn kim, mà hiện tại toàn bộ của hồi môn đều đặt trong phủ viện, đêm hôm đó xảy ra chuyện khiến bọn nô tỳ hoang mang lo sợ không biết phải làm thế nào mới tốt, sợ hãi qua tận 2 ngày sau mới bình tĩnh lại một chút. Nghĩ đến tiểu thư chết thảm như vậy bọn ta đương nhiên không tránh khỏi bị trừng phạt liền nhớ ra phải nhanh chóng kiểm kê lại một lần nữa nhưng hòm của hồi môn, đợi sau khi người của Quốc công phủ đến có lẽ bọn ta còn được giảm chút trừng phạt. Thế nhưng bọn ta không ngờ là không thấy giá y của tiểu thư nữa..."

"Đã phát hiện ra mất tích thì vì sao không đến bẩm báo?!"

Ma ma này nằm bẹp xuống đất càng lúc càng thấp, "Đại nhân minh giám, lúc ấy nô tỳ không hề biết việc này có liên quan đến án tử của tiểu thư, huống chi... huống chi không trông coi cẩn thận đồ của tiểu thư cũng là tội, lúc ấy nô tỳ sợ hãi nên không dám để lộ ra."

Hoắc Hoài Tín nhìn Nhạc Quỳnh, Nhạc Quỳnh hỏi, "Vậy lúc các ngươi kiểm kê của hồi môn là ở chỗ nào? Các ngươi có thể đoán được là giá y mất vào giờ nào không? Bình thường những ai có khả năng sẽ lấy được giá y?"

"Lần trước... lần trước chính là lúc ở Thập Lý miếu, là đêm trước khi đến Hầu phủ, lúc ấy tiểu thư bị mất một cây trâm nên chúng ta mới mở rương ra lấy một cây thay thế. Tiểu thư xuất giá, tất cả mũ phượng giá y đều có dự phòng một bộ. Mặc dù lúc đó không lấy giá y ra nhưng nhìn thấy vẫn còn ở bên trong, bình thường chỉ có hai người bọn ta có chìa khóa rương."

Hoắc Hoài Tín nhíu mày, "Ngươi nhớ rõ chứ?"

Ma ma vội vàng gật đầu, "Vâng, nô tỳ nhớ rất rõ, chuyện này mấy tỳ nữ thiếp thân của tiểu thư đều biết, Đại nhân cứ việc đi hỏi, nếu như nô tỳ có một câu nào nói dối thì sẽ bị sét đánh chết không tử tế!"

Hoắc Hoài Tín phất tay áo, đương nhiên ông không muốn nghe mấy câu thề thốt này, "Hầu gia, người xem việc này..."

Sắc mặt Nhạc Quỳnh nặng nề, "Xem ra giá y thực sự bị lấy cắp, từ đêm ở Thập Lý miếu cho đến đêm qua thời gian là 3 ngày 2 đêm. Đêm ở Thập Lý miếu, lại đi trên đường, rồi sau đó đến bên trong phủ, thời gian dài như vậy thực sự rất khó đoán được rốt cuộc là bị lấy cắp lúc nào. Còn có, tất cả của hồi môn của Tống thị đều đặt trong một tòa viện độc lập ở Đông uyển, cho dù bình thường cửa phòng và cửa viện đều khóa lại nhưng nếu có người muốn vào thì cũng không phải không có khả năng..."

"Như vậy thực sự là rất khó điều tra." Hoắc Hoài Tín nói xong thì nhìn sang hai ma ma, "Hai người các ngươi biết chuyện không bẩm báo không tính là phạm tội thế nhưng không biết khi người Tống Quốc công phủ đến sẽ xử lỷ như thế nào. Hiện tại các ngươi về đi, nếu như nghĩ ra cái gì thì phải ngay lập tức báo cho ta biết. Nếu như có thể giải oan cho tiểu thư các ngươi thì người Tống Quốc công phủ cũng sẽ hậu đãi các ngươi."

Khoảnh khắc mà hai vị ma ma nhìn thấy bộ giá y là đã biết sự tình bại lộ, được nghe thấy câu này của Hoắc Hoài Tín thì cũng chỉ biết gật đầu cáo lui.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!