"Tiểu thư sao lại biết nghiệm thi?" Phục Linh kìm nén cả đêm cuối cùng cũng hỏi ra. Đêm qua vốn là đã muốn hỏi cặn kẽ thế nhưng Tần Hoan thật sự đã quá mệt mỏi rồi, Phục Linh thấy thế đau lòng không ngớt nên đương nhiên phải nhịn xuống không hỏi rồi.
Tần Hoan buông thìa cháo xuống rồi cầm khăn lụa lên lau lau khóe môi, "Thân là đại phu, có thể trị bách bệnh thì đương nhiên cũng có thể hỗ trợ nghiệm thi, chẳng lẽ cứ trơ mắt nhìn Nhị công tử bị hàm oan?"
Phục Linh bĩu môi, "Nhưng... Nhưng nếu để cho người ngoài biết tiểu thư động vào người chết sẽ không tốt lắm... Mà nghiệm thi đều là công việc của ngỗ tác, địa vị ngỗ tác lại thấp kém, tiểu thư sao có thể..."
Tần Hoan đứng dậy, "Động vào người chết có gì không tốt? Ta còn từng nằm vào áo quan rồi thì sao?"
Phục Linh nhất thời không biết nói cái gì, lại nhìn dáng vẻ ung dung của Tần Hoan nên nàng cũng tự hiểu được bản thân mình không cần lo lắng quá.
Y phụ đêm qua Giang thị đưa đến, Tần Hoan chọn lấy một bộ. Nàng mặc áo cánh xếp li nhẹ bằng lụa thêu trăm hoa quấn cành, tà váy lả lướt làm vằng voan mỏng trông như rặng mây được cắt xuống từ đỉnh núi xanh thẳm ngày xuân, lại tươi mát rạng rỡ giống như bầu trời sau cơn mưa. Tất cả đều tôn lên dung mạo như ngọc của Tần Hoan, cực kỳ tươi sáng, cực kỳ xinh đẹp.
"Ngươi yên tâm, chuyện này chỉ có mấy người biết. Người ngoài chỉ biết là ta biết y thuật chứ không biết ta có thể nghiệm thi." Trời vẫn còn sớm, Tần Hoan mở cửa sổ ra, nàng phát hiện khung cảnh bên trong viện này được bố trí rất tao nhã hợp lòng người.
Tần Hoan dừng lại một chút rồi quay đầu sang nhìn Phục Linh, "Có muốn theo ta học y thuật không?"
Phục Linh giật mình, đứng nhìn Tần Hoan trân trân.
Phục Linh chỉ là một nô tỳ, mặc dù quyết định đi theo Tần Hoan thế nhưng nàng hoàn toàn không muốn thu được lợi gì từ Tần Hoan, nàng chỉ cần có cơm no áo mặc là được rồi. Ngay cả vì sao Tần Hoan có y thuật tuyệt đỉnh như vậy nàng cũng ù ù cạc cạc, nên không ngờ đến Tần Hoan lại muốn dạy cho mình.
"Nô tỳ... Tiểu thư sao lại muốn dạy nô tỳ y thuật?"
Tần Hoan hơi áy náy với Phục Linh, nàng không phải là Tần Hoan nhưng hiện giờ lại biến thành Tần Hoan, nàng vô duyên vô cớ nhận được tấm lòng trung thành của tiểu nha đầu này thế nhưng Phục Linh lại không biết chủ tử nhà mình đã hương tiêu ngọc vẫn từ lâu rồi.
Nữ tử muốn sống yên ổn trên thế gian này rất khó, nếu một ngày nào đó xảy ra biến cố, nàng cũng không muốn liên lụy đến tiểu nha đầu này. Nàng dạy Phục Linh y thuật, thứ nhất là để sau này không cần phải chuyện gì cũng giấu giấu diếm diếm, hai là dù sao có bản lĩnh trong tay cũng sẽ tốt hơn.
"Cuộc sống của chủ tớ chúng ta khá khó khăn, ngày trước do tính tình ra quá nhu nhược nên suy nghĩ mọi sự đều không chu toàn, hiện tại ta cũng không muốn để cho người ta lại khinh thường mình nữa. Hành y cứu người tích thiện tích đức, như vậy cũng có thể sống yên ổn."
Tần Hoan khẽ cười, lúm đồng tiền trên má phải lúc ẩn lúc hiện, "Tốt lắm, học từ đơn giản đến phức tạp, có thể học được bao nhiêu thì xem duyên phận đi."
Phục Linh gật đầu như mổ thóc, đang định nói chuyện thì nghe thấy tiếng bước chân ở bên ngoài. Tần Hoan vừa quay đầu lại đã nhìn thấy Lục Vân bước vội vào, "Cửu cô nương, Thái trưởng Công chúa tỉnh rồi, người mau qua xem một chút..."
Tần Hoan nghiêm mặt, lập tức đi ra cửa, nàng cũng vốn là đang đợi tin tức bên đó.
Đi chưa được nửa khắc đã đến tiểu viện trồng mộc hoa của Thái trưởng Công chúa, Giang thị và mấy người Nhạc Quỳnh đều ở đây. Mọi người nhìn thấy Tần Hoan đến đều tự động tránh đường, Tần Hoan không kịp hành lễ mà đi thẳng đến bên cạnh giường Thái trưởng Công chúa.
Trên giường, Thái trưởng Công chúa khẽ mở mắt, dễ nhận thấy là người đã tỉnh rồi.
"Thái trưởng Công chúa Điện hạ?"
Tần Hoan khẽ nói, nàng ghé sát vào mang tai của Thái trưởng Công chúa thì thầm. Thế nhưng hai mí mắt Thái trưởng Công chúa run run, khóe môi cũng giật giật nhưng lại không nói được lên lời. Tần Hoan nhìn tròng mắt Thái trưởng Công chúa rồi bắt mạch, sau đó đi xem xét miệng vết thương xong tinh thần mới được thả lỏng.
"Hầu gia, phu nhân, miệng vết thương của Thái trưởng Công chúa Điện hạ không bị mưng mủ, mạch tượng cũng vững vàng, đã hồi phục được hơn một nửa rồi. Có điều tiếp theo vẫn không được lơ là, Thái trưởng Công chúa muốn khôi phục lại hoàn toàn cũng cực kỳ khó khăn.
Lời Tần Hoan nói khiến cho tất cả mọi người đều an lòng, Giang thị nhịn không được liền ngay lập tức chắp tay lên vái lạy Bồ tát.
Hôm trước hôn sự của Nhạc Giá vừa gây ra hỗn loạn thì hôm sau bệnh tình của Thái trưởng Công chúa lại trở lên nguy kịch, cộng thêm việc Nhạc Thanh phạm phải tội giết người, toàn bộ An Dương Hầu phủ có thể nói là khổ sở trăm bề. Thế nhưng chỉ sau một đêm, trừ việc hôn sự của Nhạc Giá vẫn còn là nỗi đau trong tâm trí mọi người, thì hai việc phía sau đều vượt qua mà không gặp chút nguy hiểm nào.
Mà tất cả những điều này đều là nhờ công sức của một mình Tần Hoan.
"Thái trưởng Công chúa tỉnh lại là điềm báo tốt, mặc dù Thái trưởng Công chúa vẫn cần được tĩnh dưỡng, nhưng Hầu gia và phu nhân cứ yên tâm đi."
Tần Hoan bổ sung, nhìn thấy Thái trưởng Công chúa lại mơ màng ngủ nên mọi người lẳng lặng lui ra ngoài. Mới đi được hai bước đã thấy Dương Tịch chạy từ ngoài cửa vào, "Hầu gia, Tri phủ Đại nhân đến rồi, Tri phủ Đại nhân nói đã tra ra chân tướng án của Lâm Đại Hưng nên muốn mời Hầu gia phu nhân và mấy vị công tử tiểu thư đến nghe án. Tri phủ Đại nhân còn đặc biệt mời Cửu cô nương cùng đến..."
Nhạc Quỳnh và Giang thị nhìn nhau, Giang thị kéo tay Tần Hoan cùng đi ra tiền viện.
Quả nhiên Hoắc Hoài Tín đang chờ sẵn bên trong viện. Qua một đêm không thấy, Hoắc Hoài Tín vẫn mặc bộ hoa phục hôm qua, mặt trên có thêm nhiều vết nhăn, vành mắt Hoắc Hoài Tín xanh đen, râu mọc lởm chởm quanh mép, vừa nhìn là biết ông ta đã thức trắng đêm không ngủ!
Nhìn thấy đám người Nhạc Quỳnh đến, Hoắc Hoài Tín vội vàng chắp tay, "Hầu gia, phu nhân, đêm qua nhờ có Cửu cô nương hỗ trợ nên tại hạ đã về phủ suốt đêm điều tra án này lại một lần nữa, hiện giờ đã tìm ra hung thủ!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!