Chương 35: Lần đầu nghiệm thi 1

Tần Hoan vừa dứt lời, đám người Hoắc Hoài Tín ngay lập tức trợn trừng mắt.

Tần Hoan muốn nghiệm thi? Nàng là một tiểu cô nương, mặc dù là hành y nhưng có khi còn chưa thấy được người chết lần nào, sao có thể biết nghiệm thi?

Không riêng gì Hoắc Hoài Tín, ngay cả Giang thị và Nhạc Quỳnh cũng đều trợn trừng mắt.

Vốn chỉ cảm thấy Tần Hoan y thuật tuyệt đỉnh, tâm tư kín đáo cho nên ban nãy mới hỏi nàng mấy câu, ai mà ngờ được nàng lại chính miệng nói bản đích thân mình phải nghiệm thi.

Giang thị tiến lên một bước,

"Hoan nhi, con không cần phải như vậy, con chỉ là một tiểu cô nương, sao có thể..."

"Phu nhân không cần lo lắng."

Giọng nói Tần Hoan dịu dàng hẳn lại,

"Chuyện này liên quan đến việc Nhị công tử có bị oan hay không, huống hồ chân tướng như thế nào cũng không nên tùy tiện quyết định."

Giang thị còn đang định nói tiếp thì Tần Hoan lại lên tiếng,

"Làm phiền phu nhân chuẩn bị một viên Tô Hợp hương, xạ hương 3 tiền; tế tân, cam tùng, xuyên khung mỗi loại 2 lạng; thương truật, bạch truật, cam thảo mỗi loại 1 lạng; lấy thêm một ít muối và dấm nữa."

(1 tiền = 3,125 gram. 1 lạng = 31,25 gram)

Tần Hoan bình tĩnh cất lời, dặn dò kỹ càng. Nhìn dáng vẻ của nàng hốc mắt Giang thị đỏ ửng lên, Tần Hoan đây rõ ràng không phải là bị k1ch thích thì mới hành động, mà là quyết tâm muốn giúp đỡ minh oan cho Nhạc Thanh!

Hoan nhi, con...

Tần Hoan cầm tay Giang thị trấn an, lại xoay người nhìn về phía Nhạc Quỳnh,

"Hầu gia, phiền người đi trấn định mấy người Ngụy Ngũ, rồi sau đó dọn thi thể đi chỗ khác, để ở chỗ nào sạch sẽ đủ sáng là được."

Nhạc Quỳnh định nói mấy câu, nhưng nhìn ánh mắt kiên định của Tần Hoan cuối cùng lại im lặng gật gật đầu.

Nhạc Thanh ở bên cạnh đã biết Tần Hoan là người cứu Thái trưởng Công chúa, mặc dù không biết vì sao Tần Hoan lại giúp hắn án này thế nhưng trong lòng lại cực kỳ cảm kích. Nếu dựa theo lời Tần Hoan nói, án này của hắn có khả năng còn có cơ hội xoay chuyển?

Nhạc Giá và Nhạc Ngưng đều nhìn Tần Hoan, sắc mặt trầm trọng. Nhạc Ngưng tiến lên,

"Còn cần gì nữa không?"

Tần Hoan ngẫm nghĩ,

"Còn cần một người hỗ trợ ghi chép."

Nhạc Ngưng nghe vậy lập tức hất hàm, Để ta!

Tần Hoan hơi do dự, Quận chúa, sợ là...

Nhạc Ngưng nghe ra trong giọng nói của Tần Hoan có vẻ không tín nhiệm liền nhướn mày,

"Thế nào? Ta không được sao?"

Nhạc Ngưng tập võ từ nhỏ, tính tình hào sảng, lòng tự trọng cũng cao. Nàng không giống với nữ nhi nhà bình thường, chẳng phải chỉ là đối mặt với một cái xác chết thôi sao? Mặc dù nàng còn chưa ra chiến trường thế nhưng nàng không sợ người chết, có chuyện gì mà nàng không thể làm?

Tần Hoan hơi cong môi,

"Vậy thì tốt, làm phiền Quận chúa rồi."

Tần Hoan nói xong liền nhìn lướt qua Hoắc Hoài Tín vẫn đang hóa đá ở bên cạnh, nàng lập tức tiến lên nhưng là đi vòng qua người Hoắc Hoài Tín đến bên cạnh Từ Hà,

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!