"Hầu gia, phu nhân..."
Trong phòng thoang thoảng mùi máu tanh xen lẫn với mùi thuốc, thấy Giang thị cùng với mọi người tiến vào, Tần Hoan thản nhiên cúi người hành lễ, trên trán nàng toát đầy mồ hôi cộng thêm sắc mặt trắng bệch, dễ nhận ra vừa rồi nàng mới hao tổn rất nhiều sức lực.
"Con ngoan, con vất vả rồi."
Giang thị nắm chặt tay Tần Hoan, lại nhìn sang Thái trưởng Công chúa nằm nhắm mắt trên giường, Mẫu thân người...
Tần Hoan nói,
"Phương pháp của con thành công."
Lời vừa nói ra, không khí căng thẳng trong phòng cũng buông lỏng, đáy mắt Nhạc Quỳnh lại càng vui vẻ.
Thế nhưng Tần Hoan còn chưa nói xong,
"Có điều nếu trong vòng 2 ngày miệng vết thương của Thái trưởng Công chúa không bị mưng mủ thì mới có thể tính là tốt, còn nếu có chảy mủ thì Thái trưởng Công chúa vẫn như cũ sẽ..."
Vui mừng trong mắt Nhạc Quỳnh chợt đóng băng, ánh mắt mọi người cũng lạnh theo.
Ý của nàng chính là phải đợi 2 ngày sau mới biết Thái trưởng Công chúa có cứu được hay không.
Giang thị cắn chặt răng,
"Hoan nhi, ý của con là 2 ngày này còn nguy hiểm hơn?"
Tần Hoan gật đầu,
"Đúng vậy, bắt buộc phải có người liên tục ở bên cạnh Thái trưởng Công chúa."
Giang thị ngước mắt nhìn lên bầu trời, trời đã tối đen như mực, khuya lắm rồi,
"Hoan nhi, 2 ngày này con có thể ở lại Hầu phủ không? Chỉ có con mới hiểu làm thế nào để chăm sóc mẫu thân nhất."
Tần Hoan cũng nhìn theo ra ngoài cửa sổ, sau đó lại quay đầu nhìn Thái trưởng Công chúa nằm trên giường, nàng do dự một chút rồi quyết định,
"Được, vậy Tần Hoan sẽ ở lại đây 2 ngày."
Dừng một chút Tần Hoan lại trấn an,
"Phu nhân và Hầu gia đừng quá lo lắng, tuy 2 ngày này là thời điểm mấu chốt thế nhưng Tần Hoan đã cố hết sức, theo tình hình này thì khả năng miệng vết thương của Thái trưởng Công chúa bị chảy mủ chỉ có 2-3 phần thôi."
Nghe thấy thế Giang thị liền thở phào nhẹ nhõm, lại căn dặn Đại nha đầu Lục Vân bên cạnh mình,
"Phái một người đi Tần phủ thông báo một tiếng, rồi đi dọn dẹp Mai viện bên cạnh viện của Quận chúa."
Lục Vân vội vàng gật đầu đáp lời, lúc này Giang thị mới cùng Nhạc Quỳnh tiến lên nhìn Thái trưởng Công chúa, thấy sắc mặt Thái trưởng Công chúa chuyển từ đen sang trắng, hô hấp cũng mạnh mẽ lên một chút, măc dù khuôn mặt có hơi tiều tụy thế nhưng lại không dọa người như ban nãy nữa.
Giang thị lại hỏi,
"Hoan nhi, tối nay nên làm thế nào?"
Tần Hoan trả lời,
"Tối nay chỉ cần uống thuốc là được."
Giang thị gật đầu, nhìn sang Lục Tụ,
"Vậy thì để Lục Tụ ở đây là được rồi, có gì con cứ dặn dò nó đi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!