Dọc theo đường đi, Thẩm Vãn kéo làn váy như chạy bộ đến đầu phố Chu Tước, cũng không rảnh lo người khác nhìn nàng bằng ánh mắt khác thường, trong đầu vội bắt chước mấy phương án thỉnh tội. Tuy nàng biết Tần ma ma cùng Ngu phu nhân sẽ không dễ dàng tha thứ cho Cố phủ, nhưng vẫn phải tỏ rõ thái độ, nếu không Cố phủ sẽ tai họa tới cửa.
Không ngừng đẩy nhanh tốc độ, cuối cùng cũng đến đầu phố Chu Tước.
Nàng gả vào Cố gia ba năm, đã dưỡng nàng thành tư chất khuê phòng, mới bước nhanh đi, thân mình đã mệt mỏi, yết hầu giống như hỏa thiêu, cảm thấy hít thở không thông.
Vì đi gấp, y phục trâm thoa có chút tán loạn, vài sợi tóc bị mồ hôi mỏng thấm ướt dính trên trán, kề sát thái dương. Quanh thân cũng ra tầng mồ hôi mỏng, gió lạnh thổi qua khiến nàng run rẩy, nhưng lúc này nàng cũng không rảnh bận tâm, theo bản năng liếm cánh môi khô, thở sâu dùng sức đỡ đầu gối đứng thẳng thân mình, rồi nôn nóng nhìn về hướng phía đông.
Chờ một lúc, xa xa nhìn thấy hai cỗ kiệu một trước một sau vững vàng đi đến nơi này, ánh mắt nàng sáng ngời, tâm buông lỏng được một nửa, may là nàng đuổi kịp.
1
Cỗ kiệu đi trước, cũng không trang trí quá nhiều, đỉnh kiệu màu bạc, màn kiệu tạo sắc, có bốn kiệu phu nâng kiệu, đi đường bình ổn nện bước mạnh mẽ, còn ẩn ẩn mang theo uy thế, điều này khiến Thẩm Vãn nhớ đến quân đội binh lính ở hiện đại.
Thẩm Vãn trong lòng đã định, trong kiệu nhất định là Tần ma ma của Hoài Âm hầu phủ.
Thấp giọng dặn dò Xuân Đào hai câu, sau đó nàng cất bước đến giữa đầu phố, cúi người bái hạ.
Cỗ kiệu ngừng lại, cùng lúc đó trong kiệu truyền đến thanh âm của lão phụ nhân mang theo nghi hoặc:
- Sao lại dừng?
Một kiệu phu trầm ngâm nói:
- Phía trước có một tiểu phụ nhân không biết vì sao cúi người chắn đường, ma ma đừng lo, tiểu nhân sẽ quát lớn đuổi nàng đi.
- Ma ma!
Thẩm Vãn nôn nóng mở miệng nói:
- Thỉnh cầu ma ma chớ trách! Tiểu phụ nhân chính là tức phụ Cố gia, hôm nay người trong phủ say rượu quấy nhiễu ma ma cùng Ngu phu nhân, cảm thấy vô cùng thấp thỏm lo âu, cố ý mang theo lễ mọn thỉnh tội với ma ma cùng Ngu phu nhân...
Thẩm Vãn còn chưa nói hết, người trong kiệu trầm thanh nói:
- Đuổi đi.
Kiệu phu lạnh giọng quát:
- Còn không mau rời đi! Nếu không rời đi, đừng trách ta không khách khí!
Thẩm Vãn vội vàng hướng tới cỗ kiệu vài bước, lại lần nữa cúi đầu bái:
- Người trong phủ cuồng bạo vô tri mạo phạm hai vị quý nhân, trên dưới Cố gia hoảng sợ vô cùng, bà bà nghe chuyện liền ngất xỉu. Cố gia tự biết không còn mặt mũi nào đối mặt với hai vị quý nhân, càng không dám khẩn cầu hai vị quý nhân có thể tha thứ Cố gia một lần, nhưng cầu có thể giáp mặt thỉnh tội cùng hai vị quý nhân, chỉ mong hai vị quý nhân có thể bớt giận, nếu vì chuyện này mà tức giận hại thân, Cố gia sẽ phạm đại tội.
Đây là chút lễ mọn, mong hai vị quý nhân không ghét bỏ, nếu chướng mắt có thể thưởng cho hạ nhân hoặc ném đi đều được, đợi tướng công tán giá( tan làm) trở về, chắc chắn mang theo công công đến phủ hai vị chịu đòn nhận tội, chuộc lại lỗi lầm.
Không chờ Tần ma ma đáp lại, Ngu phu nhân ngồi ở kiệu sau, kìm nén không được xốc lên mành kiệu, một tay ấn vải trắng quấn trán, nhìn Thẩm Vãn cười lạnh:
- Ngươi cũng thật giỏi bàn tính, nhưng không phải là quá tùy ý? Đồ vật tùy tiện, a miêu a cẩu đều có thể nhét vào Hoài Âm hầu phủ? Trở về nói cho lão công công dơ bẩn của ngươi biết, đừng vọng tưởng chuyện này có thể tùy tiện bỏ qua, nói hắn chờ người ở Thị Lang phủ tới cửa thỉnh giáo! Ngươi biết điều thì mau cút ngay, miễn cho da thịt chịu khổ.
Tần ma ma nghe vậy, khẽ nhíu mày, nhưng không nói gì.
Trong lòng Thẩm Vãn chợt lạnh, nhìn vị Ngu phu nhân đang nghiến răng nghiến lợi, sợ là trở về sẽ thổi gió, không chỉnh chết bọn người Cố gia sẽ không bỏ qua.
- Ngu phu nhân, hôm nay đúng là Cố gia làm không đúng, người muốn đánh muốn chửi đều được, tiểu phụ nhân tại đây nguyện chịu nổi đau da thịt, đổi lấy sự khoan thứ của Ngu phu nhân.
Sắc mặt Thẩm Vãn ẩn hiện đau khổ, hướng về phía kiệu của Ngu phu nhân cúi đầu bái lại bái.
Chẳng lẽ ngươi còn muốn giằng co! Ngu phu nhân xém buột miệng thốt ra lời, lúc này nàng cũng hiểu ra vài phần không đúng, nhìn nàng giống như ác bá ỷ thế hiếp người, giết người diệt tộc? Mà Tần ma ma còn chưa tỏ thái độ, nàng đã vội vàng dựa thế Thị Lang phủ này thật không thích hợp.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!