Ta đảo mắt, lật lại từng chuyện:
"Cho nên chàng và Hoàng thượng cố ý giả vờ xa cách để dụ rắn ra khỏi hang? Chuyện chàng nói phải hoàn thành, chính là chỉ chuyện này?"
Tạ Hạc Vũ gật đầu:
"Đúng vậy. Thủ phụ đã cài người vào phủ ta, ta không thể không diễn. Gần đây ông ta đã sinh nghi, rõ ràng chứng cứ đều chỉ vào ta, vậy mà Hoàng thượng vẫn chưa xử tội, tất nhiên sẽ nóng ruột, càng dễ lộ sơ hở."
"Vậy số lương cứu tế thật sự giờ ở đâu?"
Tay ta đặt trên n.g.ự. c chàng, nhẹ nhàng vạch áo chàng ra xem, lén liếc vào bên trong —
Làn da trắng như ngọc, cơ bắp rắn chắc, đường nét đẹp đến mức khiến ta không nhịn được nuốt nước bọt.
Tạ Hạc Vũ nhẹ thở dài, cúi người, thì thầm bên tai ta:
"Phu nhân, chuyện này có thể để ngày mai nói không? Hiện tại, vi phu thật sự rất khó nhịn rồi."
Ánh nến trong phòng bùng lên, ánh mắt chàng lóe sáng như sao.
Thật ra ta cũng rất khó nhịn.
Nhưng ta không định tha cho chàng dễ dàng như thế.
Hai tay ta dùng sức đẩy chàng ngồi dậy, áo chàng xộc xệch, để lộ làn da trắng mịn và đường cong cơ bắp gợi cảm.
Ta làm bộ giận hờn:
"Dựa vào cái gì mà ta muốn thì phải nhịn, còn chàng muốn là được muốn? Tối nay chàng không nói rõ ràng, không cho leo lên giường ta!"
14
Tạ Hạc Vũ lần đầu tiên để lộ chút bối rối trên gương mặt luôn điềm tĩnh của mình.
"Ta nói, ta nói. Thủ phụ đã sớm bí mật cho người tráo đổi lương thực cứu tế thành gạo mốc, sau đó đầu cơ tích trữ, chờ giá lúa tăng lên mới cho người lén bán ra kiếm lời, hoàn toàn không quan tâm tới sinh mạng bá tánh."
Từ giọng điệu bình thản ấy, ta vẫn cảm nhận được một tia hàn ý lạnh buốt.
Chuyện mà chàng làm, quả thực quá mạo hiểm.
Tạ Hạc Vũ ôm lấy vai ta, nói đầy áy náy:
"Xin lỗi nàng, Vũ Miên. Sự xuất hiện của nàng là điều ta không ngờ tới. Ta không muốn để nàng rơi vào nguy hiểm, nên vẫn luôn giấu giếm."
"Vậy mấy hôm trước chàng còn nói dối ta, bảo chân đã có cảm giác là sao?"
"Ta thấy nàng suốt ngày âu sầu, nghĩ nói vậy có thể khiến nàng vui lên một chút."
Ta ngơ ngác nhìn chàng, cổ họng như bị nhét bông, chẳng thể thốt nên lời.
Ánh mắt thanh lãnh của Tạ Hạc Vũ dần trở nên ôn nhu như nước.
Chàng nâng mặt ta lên, hôn từ trán xuống tận môi, mỗi nụ hôn là một lời xin lỗi:
"Phu nhân đừng giận nữa, tối nay để ta hầu hạ nàng cho thật tốt."
Mái tóc đen của ta xõa xuống, chàng kéo tay ta đặt lên lồng n.g.ự. c rắn chắc của mình.
Tiếng thở dốc, tiếng năn nỉ… vang lên không ngớt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!