12
Tạ Hạc Vũ miệng thì nói không sao.
Nhưng từ hôm đó trở đi, Cấm quân liền đóng quân ngay trước phủ Tạ.
Ngoại trừ đám hạ nhân được phép ra ngoài mua đồ, đến cả một con ruồi cũng không lọt vào nổi.
Toàn phủ chìm trong tĩnh lặng chếc chóc.
Mỗi ngày ta đều châm cứu trị chân cho Tạ Hạc Vũ.
Hiện giờ chân chàng đã bắt đầu có cảm giác.
Chỉ là đám Cấm quân canh cổng vẫn chưa rút đi, ngày qua ngày sống trong nơm nớp lo sợ.
Thấy ta luôn ủ rũ, Tạ Hạc Vũ bèn đề nghị ra sân đi dạo cho thư giãn.
Giữa mùa hè, ao sen trong phủ nở rộ, hoa rực rỡ.
Ta đẩy xe chàng đến bên hồ ngắm sen.
Đóa hoa nở rộ nhất nằm sát mép bờ, ta khom người định hái.
Đúng lúc ấy —
Vút một tiếng xé gió, một mũi tên dài bay thẳng đến ngay n.g.ự. c ta!
Phu nhân cẩn thận!
Mũi tên chỉ còn cách n.g.ự. c ta chưa đến nửa tấc, bỗng một lực mạnh siết lấy tay ta, kéo ngược ra sau.
Ta ngã nhào vào lòng Tạ Hạc Vũ, mắt trông thấy mũi tên găm thẳng vào cột lầu gác phía sau, cả người lạnh toát.
Lúc hoàn hồn lại, mới phát hiện —
Tạ Hạc Vũ đang đứng thẳng, ôm chặt ta trong lòng.
Chàng… chân chàng…
Chàng còn chưa kịp giải thích, thì cổng viện đã bị người ta đạp tung.
Một đám người áo đen xông vào, giao chiến với Cấm quân ngay tại sân.
"Vũ Miên, mau tìm chỗ trốn!"
Chàng bước dài đến bên xe lăn, nhấn một cái vào chốt trên tay vịn — rút ra một thanh kiếm dài từ bên trong, rồi lao thẳng vào đám người đang c.h.é. m giếc.
Ta định trốn sau đình nghỉ mát, nhưng một tên hắc y nhân đã nhảy xuống chặn đường.
Hắn vung kiếm, lưỡi kiếm lơ lửng trước mặt ta.
Kiếm của hắn nhanh — nhưng kiếm của Tạ Hạc Vũ còn nhanh hơn.
Xoẹt!
Một đường kiếm cắt ngang cổ hắn, m.á. u phụt ra tung tóe, b.ắ. n cả lên mặt ta.
Tạ Hạc Vũ quay đầu nhìn ta, đôi mắt như sao lạnh giữa đêm đông, sắc bén khiến người ta khiếp đảm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!