Chương 7: (Vô Đề)

10

Nói là ngủ cùng giường.

Nhưng vì chân của Tạ Hạc Vũ bất tiện, chúng ta chỉ đơn giản là nằm cạnh nhau.

Đầu ta nghiêng nhẹ về phía vai hắn, ngón tay chậm rãi quấn lấy dây buộc áo ngủ của hắn:  

"Tạ Hạc Vũ, nếu chàng thấy bất tiện, thật ra ta có thể…"

Hắn nắm lấy tay ta, yết hầu chuyển động hai cái:  

"Phu nhân, vừa rồi chẳng phải chúng ta đã nói rồi sao? Đợi nàng chữa khỏi chân cho ta rồi hẵng nói sau. Huống chi khi nãy ta không hề lấy cớ thoái thác — ta thật sự còn một việc rất quan trọng phải hoàn thành."

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟

🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng còm review nhé ạ 🫶

🍊 Follow Fanpage FB Xoăn dịch truyện để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Ta nuốt nước bọt, nhẹ giọng đáp một tiếng: Được.

Những ngày sau đó, ta và hắn cứ thế thuận lý thành chương mà ở chung một phòng.

Nhưng Tạ Hạc Vũ vẫn không chịu tiến thêm bước nữa.

Hắn bảo việc của mình còn chưa xong. Thế nhưng, ngày nào ta cũng thấy hắn chỉ quanh quẩn trong phủ, chẳng thấy làm gì.

Có một hôm ta thật sự nóng ruột, ném cuốn y thư trước mặt hắn:  

"Có phải chàng có chỗ nào khó nói không? Nếu có, chàng đừng ngại, ta nhất định sẽ chữa cho chàng."

Tạ Hạc Vũ vừa định mở miệng, thì bên ngoài vọng vào tiếng của Thanh Liên:

"Phu nhân, phu nhân! Có một nhóm quan binh xông vào, nói muốn bắt tướng quân!"

Ta vội đẩy Tạ Hạc Vũ ra sân.

Hơn ngàn binh lính đã vây kín phủ tướng quân, không kẽ hở nào lọt được.

Tên quan dẫn đầu toát ra mấy phần uy nghiêm, trầm giọng nói:

"Tạ tướng quân, một năm trước ngài phụng mệnh áp tải lương thực cứu nạn xuống phía nam. Nhưng thuyền bị nước tràn, hàng vạn tấn lương thực chìm xuống đáy sông. Sau đó vớt lên chỉ toàn là gạo mốc. Vi thần phụng thánh chỉ điều tra vụ việc này, nay nhân chứng vật chứng đều hướng về ngài.

Mời tướng quân theo chúng ta đến Hình Bộ một chuyến.

"Tim ta chợt thắt lại. Sắc mặt Tạ Hạc Vũ vẫn bình tĩnh như thường."Phu nhân đừng sợ, ta đi rồi sẽ về.

"Ta níu c.h.ặ. t t.a. y vịn xe lăn, không chịu buông. Vị đại nhân kia có vẻ đã mất kiên nhẫn, rút kiếm ra uy hiếp:"Kính xin Tạ phu nhân đừng cản trở việc công.

"Tạ Hạc Vũ khẽ vỗ mu bàn tay ta:"Vũ Miên, ta đã bao giờ lừa nàng chưa? Nhất định ta sẽ bình an trở về.

"Ta cắn chặt răng, nuốt ngược nước mắt vào trong, khẽ đáp:"Thiếp chờ chàng trở về."

Nhìn bọn quan sai đẩy Tạ Hạc Vũ đi xa dần, trong lòng ta rối như tơ vò.

11

Sau khi Tạ Hạc Vũ bị bắt đi, ta chờ mãi đến trời tối mà vẫn không thấy chàng quay về.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!